Tiểu thư, người mau dậy a
- Còn sớm mà, để ta ngủ thêm một chút đi - Nàng vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ hoàn toàn không nhớ hôm nay là ngày gì
- Tiểu thư, mau dậy, không được ngủ nữa đâu, hôm nay là ngày thành thân của người đó, phải nhanh chóng trang điểm cho kịp giờ lành
- Đang yên đang lành lại bắt ta thành thân, đúng là phiền a, ta không muốn thành thân chút nào đâu,Tử Cúc hay là chúng ta đào hôn đi
- Tiểu thư của muội ơi, người đừng nghĩ linh tinh nữa mà, tân lang của người là một vương gia đó, người đào hôn thì mặt mũi của hoàng tộc vứt ở đâu chứ
- Ta mặc kệ, ta buồn ngủ quá - Dù Tử Cúc có nói cỡ nào nàng vẫn không chịu rời giường, Tử Cúc hết cách liền leo lên giường gỡ chăn kéo nàng dậy
- Các ngươi mau qua giúp ta kéo tiểu thư dậy
Đám nha hoàn của Sở Lan xúm lại kéo nàng dậy, sau cả buổi vật lộn cuối cùng bọn họ cũng đã thành công rửa mặt chải đầu giúp nàng
- Các muội xong chưa, đầu ta nặng quá, cổ ta sắp gãy tới nơi rồi đây - Nàng đưa tay đỡ mũ phượng trên đầu, nó cũng quá nặng rồi
- Tiểu thư, người đợi một chút nữa thôi, để bọn muội trang điểm cho người
- Được rồi, các muội trang điểm nhanh lên một chút đó
- Oa, tiểu thư, người thật đẹp nha !
Tử Cúc sau khi trang điểm cho nàng xong liền không thể nhịn được mà cảm thán, Sở Lan đang ngủ gật bị làm giật mình mở mắt ra, trong gương là một tân nương tử được trang điểm rất tỉ mỉ, lông mi dài cong vút khẽ chớp động, đôi môi nhỏ nhắn được thoa son càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp
- Chứ sao, nữ nhi của ta là phải như vậy chứ
Mẫu thân nàng từ cửa bước vào, đi đến bên bàn trang điểm
- Mẫu thân, người đến rồi
- Tất nhiên, hôm nay bảo bối nhà ta xuất giá, ta phải đến để xem con rồi, nữ nhi của ta lớn lên càng trở nên xinh đẹp đó nha
- Phụ thân ông ấy đâu rồi mẫu thân - Nàng ngó ngang ngó dọc cũng không thấy phụ thân nhà mình đâu
- À, ông ấy đang trước đại sảnh đón tiếp khách rồi, Lan nhi à, mẫu thân có vật này muốn tặng cho con
- Là gì vậy mẫu thân
Bà lấy ra từ trong tay áo một chiếc vòng tay bằng ngọc bích đặt nó lên tay nàng
- Đây là vật ngoại tổ mẫu con đưa cho ta lúc xuất giá, nay ta tặng nó lại cho con
- Oa, chiếc vòng tay này đẹp quá a, cảm ơn mẫu thân
- Con nhớ phải giữ nó cho kĩ, không được ham chơi mà làm mất nó đâu, biết chưa?
- Con biết rồi, mẫu thân người yên tâm, con chắc chắn sẽ giữ nó thật kĩ mà
- Còn một điều nữa, con sau này thân là một vương phi, nhớ phải làm việc cẩn trọng một chút, mẫu thân không thể bên cạnh bảo vệ con mãi được, con đường sau này phải xem bản thân con rồi
- Mẫu thân ~, con không gả có được không?
- Con bé này, con đừng nói như vậy, vương gia cũng sắp đến đây, làm sao mà muốn không gả thì có thể bỏ qua đây
- Phu nhân, tiểu thư, đoàn rước dâu đến ,vương gia đang đến đây ạ - Một tiểu nha hoàn chạy vào thông báo
- Được rồi, để ta trùm khăn lên giúp con
- Tử Cúc, các muội nữa, mau ra cửa chặn hắn lại nhanh lên - Nàng quýnh lên gọi Tử Cúc và mấy nha hoàn khác ra chặn cửa, mẫu thân Sở Lan đứng một bên lấy khăn voan giúp nàng trùm lên
Tử Cẩn trong bộ hỉ phục đỏ cùng Hắc Ảnh và Diệp Minh đến đón nàng nhưng lại bị ngăn cản trước cửa phòng
- Tử Cúc, muội cho vương gia vào đi mà - Hắc Ảnh thấy Tử Cúc đứng ngay giữa cửa phòng liền hiểu, theo tục lệ của Minh Phượng quốc, tân lang trước khi đón dâu đều sẽ bị chặn ở cửa, tân lang sẽ làm mọi cách trừ dùng vũ lực ra miễn sao rước được tân nương về
- Không tránh
- Là ngươi nói không tránh đó, vậy đừng trách ta, Hắc Ảnh
- Dạ có thuộc hạ
- Vương gia, người không được dùng vũ lực đâu a, các tỉ muội mau chặn bọn họ lại! Cái tên Hắc Ảnh thối này, mau bỏ ta xuống, các người chơi ăn gian quá a
Tử Cúc còn chưa nói xong đã bị Hắc Ảnh ôm ngang eo phi thân đi, đám nha hoàn đứng đó như muốn trợn mắt, này là tình huống gì vậy, Tử Cúc cư nhiên bị Hắc Ảnh khiêng đi mất rồi, vậy bọn họ có cần ngăn vương gia lại không đây?
- Các ngươi còn đứng đó, có phải muốn ta kêu người của vương phủ khiêng các ngươi đi hay không?
- Dạ không, bọn nô tì không cần đâu ạ - Lời chưa dứt thì người đã không thấy đâu, đám nha hoàn biến mất nhanh như một cơn gió
- Ha, còn muốn cản ta sao, các ngươi không có cửa đâu
Hắn nhấc tay đẩy cửa phòng, bên trong nàng đã được trùm khăn nên chẳng thấy gì cả
- Uây, Tử Cúc, có phải là hắn bỏ cuộc rồi không? Tử Cúc của ta giỏi thật nha!
- Ai nói ta bỏ cuộc, Tử Cúc của nàng đã bị Hắc Ảnh đưa đi rồi
- Đưa đi rồi? Đi đâu?
- Làm sao ta biết
- Ngươi chơi ăn gian, lần này không tính
- Chứ nàng định thành thân thêm mấy lần nữa à
- Ai nói?
- Vậy thì chúng ta mau về vương phủ thành thân đi thôi
- Ta không đi
Nàng còn đứng đó cố tranh cãi với hắn, mẫu thân nàng đứng nhìn hai người cãi nhau liền lấy tay che miệng cười, hai người này tuy nhìn bây giờ như vậy nhưng sau này khi về ở chung dưới một mái nhà rồi thì sẽ là một đôi phu thê người người ngưỡng mộ cho mà xem
- Nàng không đi đúng không?
- Ta không đi đó, rồi sao nào, ngươi làm gì được ta
- Nàng không đi được vậy ta đành bế nàng lên kiệu hoa thôi
- Không! không cần đâu, bây giờ ta đi ngay đây - Sở Lan nghe hắn nói muốn bế nàng lên kiệu hoa liền trở nên tự giác mà đi ra cửa
- Không cần vội, để ta dẫn nàng, coi chừng bậc cửa
- A, ai mượn ngươi nói vậy hả - Nàng nghe hắn nói càng bước đi gấp hơn, không may vướng phải bậc cửa
- Ta đã nói nàng không cần gấp rồi mà, nàng xem, sút chút đã ngã rồi
Sở Lan chưa kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng ai đó, nàng nghe được tiếng tim hắn đập cùng với mùi hương trúc thoang thoảng không khỏi đỏ mặt, cũng may có lớp khăn voan nên không ai thấy được vẻ mặt nàng lúc này
Hắn dắt tay nàng đến bên kiệu hoa, Sở Lan được Tử Cẩn đỡ lên kiệu rồi sau đó hắn leo lên lưng ngựa dẫn đầu đội ngũ rước dâu đi về vương phủ
Tại một nơi khác
- Hắc Ảnh, ngươi thả ta ra được rồi đó, ngươi đưa ta đi đâu vậy hả - Tử Cúc hét lên, nàng ấy sợ độ cao nhưng từ nãy đến giờ Hắc Ảnh cứ cõng nàng bay qua bay lại trên mấy nóc nhà làm Tử Cúc sợ đến chết khiếp
- Thì ta đưa muội về vương phủ, giờ này chắc đoàn rước dâu đã về đến vương phủ rồi, như vậy đỡ mất công muội đi bộ đó, thấy ta tốt với muội không
- Tốt cái đầu của ngươi, ngươi có biết ta sợ độ cao không hả?
- Ta đâu có biết, vậy giờ phải làm sao đây?
- Ngươi bị ngốc à, mau đưa ta xuống đất chứ còn làm sao nữa
Hắc Ảnh nhảy từ nóc nhà xuống đất rồi thả nàng xuống, Hắc Ảnh gãi đầu cười hì hì nhìn Tử Cúc
- Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu, muội đừng giận
- Thôi không sao, ta không giận ngươi, chúng ta mau về vương phủ thôi
- Được, hay để ta cõng nàng đi bộ ha
- Thôi, thôi, ta sợ lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...