Tử Cẩn ngồi bên giường canh chừng nàng ngủ, nàng đã ngủ từ hôm qua đến bây giờ, hắn thật lo lắng không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi trông nàng ở đây.
- Tướng quân, quân Bắc Dận lại đến rồi, lần này chủ tướng của bọn họ là một nam nhân hắc y đeo mặt nạ.
- Hừ, hôm nay đổi chủ tướng rồi sao?
- Dạ nghe nói Cổ Hoành Phong bị nam nhân đó một kiếm giết chết rồi, hắn hiện tại đang thay thế vị trí đó.
- Ta biết rồi, chuẩn bị đi thôi.
Hắn nhìn nàng một lúc rồi cũng đứng dậy dẫn binh nghênh chiến, nàng đợi khi hắn rời đi liền mở mắt ra ngồi dậy.
- Hôm nay cứ dứt khoát đánh một trận đi, ta không rảnh để dây dưa với các ngươi đâu.
- Được, ta và ngươi đấu một trận đi, nhưng ta có điều kiện
- Hừ, tại sao ta phải chấp nhận điều kiện của ngươi, tiếp chiêu!
Hắn không nói nhiều mà bắt đầu ra chiêu, hai người đánh nhau, đánh một lúc liền bỏ xa binh lính của mình.
- Ngươi thua rồi.
Minh Tử Cẩn chĩa kiếm vào cổ người đối diện, xem ra hắc y nhân võ công vẫn có phần thua kém hắn.
- Ha, chưa đến cuối cùng, vẫn chưa biết ai là người thắng đâu
Hắc y nhân tháo bỏ mặt nạ để lộ gương mặt, hắn có hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài như không có chuyện gì.
- Hừ, chẳng phải kết quả ở trước mắt rồi hay sao, ngươi thua rồi.
- Giao nàng cho ta, ngươi giữ nàng lại bên cạnh sẽ hại nàng đó!
- Nàng là thê tử của ta, ngươi nên từ bỏ đi, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Mặt hắn lạnh lẽo, thì ra từ đầu tên này là nhắm đến nàng, hắn nhất định sẽ không buông tay nàng, mặc kệ ra sao, hắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt, không để nàng chịu thương tổn.
- Nàng là thê tử của ngươi? Vậy ngươi có biết hiện tại nàng đang trúng cổ độc hay không ?
- Nàng trúng cổ độc?
Sao nàng trúng cổ độc lúc nào mà hắn lại không biết, có lẽ là nàng đã cố tình giấu hắn, khi trở về hắn nhất định phải hỏi nàng cho rõ.
- Nghe ngữ điệu của ngươi chắc là nàng không nói cho ngươi biết đi.
- Là Cổ Hoành Phong hạ độc nàng cho nên ngươi mới giết ông ta đúng không?
Trong lòng hắn rối bời, lúc trước Tử Cẩn đã từng nghe nói cổ độc là một loại độc đã thất truyền, cũng tại hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng.
- Không sai, ông ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên chân hoàng đế Bắc Dận thôi, ông ta lại dám làm hại đến nàng, cái kết đó xứng đáng rồi còn gì!
- Ta không nói là có đáng hay không, tóm lại ta sẽ không giao nàng cho ngươi đâu.
- Tùy ngươi thôi, nhưng ta nói trước, ta nhất định sẽ cướp nàng đi.
Tình cảm hắn dành cho nàng cũng không kém Minh Tử Cẩn, hắn rồi sẽ tìm cách cướp nàng từ trong tay Minh Tử Cẩn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
- Nếu như hôm nay ta lấy mạng ngươi, vậy thì sẽ không cần phải lo nữa rồi, chẳng phải sao ?
- Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi có cơ hội đó hay sao ?
- Hừ, ta không so đo với ngươi, nể mặt nàng, lần này ta tha cho ngươi, tốt nhất ngươi mau đi đi.
Tử Cẩn không so đo với người này nữa, bây giờ hắn phải về xem nàng, không biết bây giờ nàng đã tỉnh lại hay chưa.
Hắn từng chứng kiến nàng nhảy xuống vách núi, lúc đó tim hắn như bị ngàn nhát kiếm đâm vào, lần này hắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện nữa.
- Là ngươi nói đó, sau này đừng hối hận.
Hắn bỏ lại lời cuối rồi liền phi thân đi, sai lầm lớn nhất của Tử Cẩn chính là thả cho hắn đi.
- Thu binh, về doanh trại.
Hắn hạ lệnh, đám binh lính nhanh chóng về doanh trại, hắn mặc kệ đám binh lính phía sau mà phi ngựa nước đại trở về.
- Tiểu Cẩn, ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy?
Sở Lan ngồi trong lều ăn điểm tâm thì hắn vén rèm bước vào nhìn nàng không nói gì làm Sở Lan không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Lan nhi, nàng giấu ta.
- Giấu chuyện gì cơ?
Trong lòng lộp chộp nhưng lại cố tỏ ra ngu ngốc hỏi lại, nàng nghĩ hắn không thể nào biết được chuyện của nàng đâu.
- Lan nhi, nàng trúng cổ độc sao lại không nói với ta?
- Ta! sao ngươi lại biết?
- Nàng không cần biết, trả lời ta trước đi!
- Xin lỗi, ta sợ ngươi lo lắng nên mới không nói,Tiểu Cẩn, ngươi đừng nổi giận có được không?
Sở Lan hai mắt long lanh, hắn đúng thật có tức giận nhưng sau cùng bao nhiêu tức giận đó cũng đổi lại thành tiếng thở dài.
- Ta không giận nàng, có điều sau này nàng gặp phải chuyện gì cũng đừng giấu ta, có được không ?
- Ừm, ta hứa mà!
Hắn lại bị nàng thu phục, một người như hắn lại vì nàng mà thay đổi tất cả, nàng khiến hắn biết quan tâm, nàng là người đầu tiên hắn cảm thấy bất lực, đôi khi tức giận lại chỉ có thể biến nó thành bất đắc dĩ.
- Ta mới là người phải xin lỗi, xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho nàng.
- Không phải tại ngươi, do ta hiếu thắng, nhưng không sao, chắc là sư phụ sẽ có cách giải độc thôi.
- Ừm, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi xong chuyện ở đây ta đưa nàng đến tìm sư phụ.
- Ta biết rồi a, mà lúc nãy ta nghe bọn họ nói, chủ tướng Bắc Dận bây giờ đã đổi?
Nàng thật thắc mắc, sao khi không lại đổi chủ tướng như vậy, không biết có gây bất lợi đến hắn không.
- Cổ Hoành Phong chết rồi, hắn là người thay thế ông ta.
- Như vậy có gây bất lợi gì cho ngươi không?
- Không sao, nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì, hứa với ta được không?
- Ừm, ta sẽ vì ngươi sống thật tốt.
Giây phút này trong lòng nàng lại quyết tâm, nàng nhất định phải tìm ra cách giải cổ độc, nàng biết, bây giờ nàng đã yêu hắn thật rồi, nàng phải vì hắn sống cho thật tốt, cùng hắn đến răng long đầu bạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...