Vô Liên a, chắc chỉ hiểu lầm thôi, bỏ đi
- Nhưng mà tỷ tỷ à, nàng ta...
Vô Liên chưa nói hết đã bị nàng ra hiệu, hai người hiểu ý liền nhìn nhau cười đến vui vẻ, có điều nụ cười này lại chứa đầy mùi vị âm mưu.
- Hoàng thượng, chỉ là hiểu lầm thôi, không có gì đâu.
Nàng quay sang cười cười nói với y, y cũng cười ôn hòa đáp lại nàng, hắn đứng một bên liền cảm thấy khó chịu, nàng có cần cười đến như vậy với y không?
- Chỉ là hiểu lầm, vậy thì được rồi, Đông Triều, ngươi bây giờ còn ở trong cung làm gì, muộn rồi là cửa cung sẽ đóng lại đó.
Y sao lại không biết tính tình của nàng ta chứ, nhưng bây giờ cục diện chỉ vừa ổn định, nếu trở mặt với Ninh Hoà Hầu phủ vào lúc này sẽ không tốt cho lắm.
- Đa tạ hoàng thượng nhắc nhở, Đông Triều xin cáo lui.
Đông Triều hành lễ liền cùng tỳ nữ của nàng ta nhanh chóng rời khỏi, người ta đã cấp cho nàng ta một bậc thang để leo xuống đương nhiên nàng ta cũng không thể ở lại đó để chuốc thêm mất mặt.
Nhưng chuyện hôm nay nàng ta nhớ kỹ rồi, nam nhân đó và cả tiện nhân đó đều sẽ không buông tha cho bất kỳ ai.
- Được rồi, cũng không còn sớm, hai người tranh thủ về phủ đi, hôm khác lại đến sau.
- Vậy bọn ta xin cáo lui.
Hai người cũng không ở lại đó nữa mà lên xe ngựa về phủ.
Sở Lan ngồi tựa vào thành xe ngựa như đang suy nghĩ gì đó đến mức thật nhập tâm làm hắn gọi mãi mà không được.
- Lan nhi, nàng nghĩ gì mà ta gọi không nghe luôn vậy?
- Ta đang nghĩ ngươi tuấn mĩ như vậy, sau này chắc là sẽ có nhiều nữ nhân bám theo
- Vậy thì nàng nhớ giữ ta cho thật chặt đó!
- Đương nhiên! Ngươi mà dám liếc nhìn nữ nhân khác thì biết tay ta
Nàng híp mắt cảnh cáo, đồ vật thì nàng có thể chia sẻ nhưng phu quân thì không thể, ai cũng đừng hòng cướp đi hắn.
- Vậy nếu có nữ nhân theo ta rồi sao?
- Không được nhìn, không được cười, không được để nàng ta chạm vào người càng không được chạm vào người nàng ta.
- Phu nhân dạy rất phải a, vi phu nhất định không làm trái.
- Hừ, ngươi thử làm trái xem, ta độc chết cả nhà nữ nhân đó, chỉ cần như vậy, người khác sẽ không dám tìm ngươi nữa.
Nàng cười đến đắc ý, hắn nhìn bộ dạng nàng mà mỉm cười, nàng để ý đến chuyện hắn cùng nữ nhân khác như vậy đồng nghĩa với việc nàng thích hắn rồi.
Nàng chưa từng nói thích hắn, nhưng không sao, chỉ cần trong lòng nàng có hắn vậy là đủ.
- Lan nhi, nếu như ta không thể thực hiện giao ước của chúng ta, vậy nàng có còn đồng ý ở bên cạnh ta không?
- Chuyện đó...
Nàng có phần lưỡng lự, nàng không hiểu rõ bản thân muốn gì, rốt cục nàng nên làm gì mới đúng đây?
- Nàng không cần trả lời vội, cứ suy nghĩ đi, chừng nào nghĩ xong rồi nói ta biết.
Hắn biết nàng khó xử nên cũng không ép nàng, mọi chuyện đều cần có thời gian cả.
- Cảm ơn ngươi
- Ngốc quá, giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao?
Tử Cẩn ôm nàng vào lòng, nàng cũng thuận theo dựa vào hắn, cảm nhận từng nhịp tim vững vàng của hắn, nếu mãi mãi như thế này thì tốt quá.
Sở Lan thật không thích những mưu mô, đấu đá chốn hoàng cung, nàng chỉ thích cuộc sống tự do tự tại cùng người nàng yêu đi đến chân trời góc bể.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cửa phủ tả tướng, hắn đỡ nàng xuống xe rồi hai người cùng vào trong.
- Lan nhi, nàng đang tính kế ai mà mặt gian xảo quá vậy?
- Thì còn ai vào đây, chính là nữ nhân lúc sáng chứ còn ai.
Sao vậy? muốn cản ta sao?
- Không có, ta không có ý đó a!
- Không có thì tốt, ta đi trước, sẽ về nhanh thôi.
Nàng chớp mắt đã phi thân đi mất, hắn còn chưa kịp nói thêm gì nữa, hắn trở về thư phòng gọi Hắc Ảnh và Diệp Minh đến.
Hoàng đế mới củng cố được địa vị đương nhiên cần có thời gian mới có thể xuất binh, lúc này chỉ có thể tập trung chuẩn bị đợi thời cơ đến thôi.
- Hắc Ảnh, đã triệu tập đủ người chưa?
- Dạ chưa, vẫn còn thiếu rất nhiều người, lão hoàng đế Bắc Dận đó còn đang cho người truy tìm chúng ta.
- Lão già đó đúng thật không chịu bỏ qua, các ngươi hành động cẩn thận một chút
- Thuộc hạ đã lệnh cho mấy người bọn họ giả trang thành thường dân, bây giờ đã lập thành thôn Dương Thiên, nơi đó bây giờ chính là căn cứ của chúng ta.
- Tốt lắm, được rồi, các ngươi lui hết đi, ta phải ra ngoài một lúc
Hắn cho bọn họ lui xuống còn bản thân lại ra ngoài đi tìm nàng.
Ban đêm trời thật lạnh, nàng ra ngoài cũng không mang theo áo choàng, hắn lo nàng sẽ bị cảm lạnh ra nên ngoài một chuyến giúp nàng mang áo choàng.
Thời tiết ở Di Hòa khác với Minh Phượng, ban ngày mát mẻ hơn, ban đêm trời lại trở lạnh, nàng cùng Vô Liên trên nóc nhà phủ Ninh Hoà Hầu, Sở Lan bị gió lùa đến toàn thân lạnh ngắt.
- Hắt xì, ở đây thật lạnh a...hắt xì...
- Tỷ không sao đó chứ?
- Ta không sao, chỉ là hơi lạnh, muội mau xem bên trong là ai vậy.
Vô Liên theo lời nàng dỡ tấm ngói ra nhìn xuống, bên trong căn phòng này lại có rất nhiều người.
- Đám người đó muội chưa từng gặp, chắc là họ hàng gì đó của Ninh Hòa Hầu a.
- Nhưng sao ta cứ thấy có gì đó không đúng.
- Chúng ta xuống dưới nghe thử không? Trên đây gió lớn quá chẳng nghe gì cả!
- Ừm, đi thôi
Hai người đáp đất rồi nhẹ nhàng áp sát tường nghe lén.
Nội dung cuộc nói chuyện bên trong làm nàng và Vô Liên không thể tin được.
- Ninh Hoà Hầu, chuyện bọn ta bảo ông điều tra đã có tin tức gì chưa?
- Ta đang nghi ngờ một người, hắn tự dưng xuất hiện lại còn được hoàng đế phong làm tả tướng.
- Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, hắn ta chắc hẳn là Minh vương rồi.
- Nhưng chẳng phải hoàng thượng đã chiếm được Minh Phượng rồi sao? Sao lại còn phải cất công tìm Minh vương làm gì?
- Đó là chuyện của người bề trên, ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Sở Lan chăm chú lắng nghe nhưng đến một lúc liền không chú ý mà giẫm phải lá khô phát ra tiến động xào xạc
- Ai đó?
Bọn họ mở cửa bước đi ra xem xét bên ngoài, nàng nhanh chóng túm lấy Vô Liên phi thân lên chạc cây gần đó ẩn nấp
- Phù, nguy hiểm quá!
Sở Lan đưa tay vỗ ngực, một chút nữa là bị phát hiện rồi.
Đám người này hình như là người của hoàng đế Bắc Dận cử sang tìm hắn, nhưng có điều Ninh Hoà Hầu sao lại liên lạc với đám người này ? Không lẽ ông ta chính là nội gián của hoàng đế Bắc Dận cài vào đây.
- Tỷ tỷ, đêm nay chúng ta lại có thu hoạch mới rồi !
Đương nhiên Vô Liên cũng không ngốc, nàng ấy biết đám người này là ai rồi, chắc chắn Ninh Hòa Hầu là nội gián hoàng đế Bắc Dận gì đó phái sang đây rồi, nàng ấy về cung nhất định sẽ nói cho ca ca biết để ca ca xử lý ông ta.
- Phải a, lần này thì ông ta chết chắc rồi.
Đêm nay chúng ta cũng không cần làm gì Đông Triều quận chúa đó đâu
- Vậy thì về thôi a, muội phải mau chóng nói cho ca ca biết mới được!
- Đi thôi
- Hai tiểu cô nương đang muốn đi đâu ? Có cần ta theo cùng không?
Còn chưa kịp đi đã bị người ta phát hiện ra rồi, Sở Lan cũng không thể bỏ chạy được mà phi thân xuống đứng trước mặt gã nam nhân đó.
Dù gì nàng cũng có võ công, lần này thì đấu tay đôi với gã luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...