Vương Phi Của Chiến Thần Vương
-"Công chúa chúc người thượng lộ an " thừa tướng cúi người đưa tiễn,dù không muốn lắm nhưng vẫn phải làm vì đây là lễ nghi không được làm trái.
-"đa tạ "nói rồi Lam Kha bước lên xe ngựa,cùng đội ngũ đưa dâu và sính lễ lên đường đi Phong quốc, người bảo hộ là tướng quân Lâm Kì con của thừa tướng ,là một vị tướng trẻ tuổi tài ba.
Sau 7 ngày ròng rã cũng tới được Phong quốc, ngoài đường nhộn nhịp người xem bàn tán nghị luận
-" Phong quốc chiến thần của chúng ta hôm nay thành hôn " một người từ đám đông chen lên phía trước ngẩn mặt cảm thán nói.
-" hừ...chiến Vương của chúng ta phải đi cưới phế vật công chúa " tên còn lại oán niệm nói.
-" ngươi nói đúng rồi, vị công chúa đó từ lúc 9 tuổi đã bị đưa lên Phượng Đài Sơn để học hành rồi đó, cũng thật tội nghiệp a..." tên khác chen miệng vào
-" ta thấy Hoàng thượng Lãnh quốc không muốn để nàng trong cung để làm mất mặt thì có " người qua đường ất nói
-" nhưng nghe nói nàng rất xinh đẹp đó nha" người qua đường giáp nói.
-" ngươi là nghe ai nói z,ta nghe nói cô ta rất xấu xí "
Cuối cùng những kiểu đối thoại như vậy truyền khắp phố xá.
Kiệu hoa dừng lại trước cửa vương phủ thoáng chốc pháo nổ, hoan hô rầm trời , một nam nhân khoảng ngoài 40 ,thân hình mập mạp tươi cười tiến lên đoán
-" Vương phi người đi đường ngày đêm mệt mỏi, vương gia của chúng tôi đang bị thương nặng không thể cùng người bái đường được, xin vương phi thứ lỗi, mời người vào vương phủ nghĩ ngơi trước, "Hà quản gia vừa nói xong,bốn phía một mảnh yên tĩnh, bất chợt một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang len từ trong hỉ kiệu
-" không ngại "
-" Đem tân nương đón vào Ngọc Uyển Đườn " Hà quản gia ra lệnh.
Một tì nữ gật đầu bước đến trước hỉ kiệu, một cánh tay trắng muốt từ trong kiệu nhắc chiếc khăn che mặt lên chậm rãi bước ra.
Xung quanh nhất thời bất động, tất cả đều là sắc mặt chờ mong,nín thở nhìn,lụa mỏng vén lên nữ tử tao nhã bước ra khỏi kiệu.
Mọi người chỉ thấy nữ tử tóc đen mượt, mắt phượng mài ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, nhưng tuyệt vời nhất là ánh mắt lạnh lùng sắt sảo bức người. Eo thon nhỏ nhắn, đường cong lả lướt.
Mỗi người trong lòng thở dài ' một nữ tử như vậy mà lại là phế vật thật uổng phí.
Tì nữ phản ứng lại nhanh thấy Lam Kha không đội khăn voan vội vàng nhắc nhở
-" Công chúa, khăn voan...." bao nhiêu lời muốn nói đều bị nuốt lại vào trong bụng, khi thay Lam Kha lạnh lùng đảo mat qua.
Tì nữ tâm thần rung động, cảm giác vừa rồi như mới đi ra từ hầm băng lạnh đến đáng sợ...
-"đi thôi, vào phủ " nói rồi Lam Kha
tiêu soái đi vào bỏ lại một đám người ngơ ngác đứng ngoài cửa. tì nữ kia trố mắt vội vàng nhặt khăn voan đuổi theo.
Trong Thiên Vương phủ.kiến trúc rộng lớn, tường cao,toàn bộ vương phủ oai hùng gióng như tư thế vươn thẳng trời, nơi nào cũng biểu hiện rõ tính cách Chiến thần Phong quốc. Đi hồi lâu, đến một tòa biệt viện, tì nữ dẫn đường quay lại nói
-"Vương phi đây là Ngọc Đường Uyển "
Lam Kha quan sát, nơi này rộng lớn nhưng rất yên tĩnh đúng như chỗ mình cần, chậm rãi đánh giá bốn phía vừa lòng gật đầu.Nàng quay lại nói với các tì nữ
-"các ngươi có thể lui rồi "
-"Công chúa, cái này không hợp quy củ cho lắm " tì nữ sửng sốt lúng túng trả lời
-" Ta nói các ngươi có thể đi rồi "nàng kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa, nhưng lần này giọng nói lạnh đi vài phần.
-"này.... này.... " tì nữ run run nói không thành lời.
-"CÚT "tiếng quát lạnh vang lên mang theo sát khí không thể nghi ngờ.
-"Dạ.... dạ... nô tì liền rời đi" các tì nữ nhanh chóng đi khổi đây, nơi đây thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...