Thất vương phủ.
Ưu Vô Song đang đứng ở tiền viện của Vô Trần điện, chán nản nhìn mây trắng trôi trên trời.
Từ khi đi tham gia sinh khắc của Ưu Lạc Nhạn, đã qua bảy tám ngày, nàng vì mất máu quá nhiều mà cơ thể suy nhược, nay cũng hồi phục lại.
Từ khi nàng bị Lãnh Như Tuyết bồng về phủ đã một mực ở tại Vô Trần điện, Lãnh Như Tuyết cũng không còn làm khó nàng, trong lúc cơ thể nàng dần hồi phục, luôn muốn hỏi Lãnh Như Tuyết vè việc hưu thư, nhưng mà, Lãnh Như Tuyết cứ như cố ý, mấy ngày này, nàng cứ không gặp được bóng dáng của hắn.
Mà thất vương phủ lại chiếm diện tích cực lớn, nếu như nàng khiên quyết tìm tên Lãnh Như Tuyết cố ý trốn tránh nàng thì quả thật khó như lên trời.
Cho nên, nàng chỉ có thể chán chường đợi ở Vô Trần điện, đợi Lãnh Như Tuyết đến, lấy được hưu thư và rời khỏi đây.
Một trận bước chân nhẹ nhàng truyền lại, Vân Nhi tay cầm một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng bước tới sau lưng Ưu Vô Song, khoác lên cho nàng, như khí kì lạ hỏi nàng: “tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, cơ thể người chưa hồi phục, sao không mặc thêm chiếc áo mới ra đây.”
Ưu Vô Song quay đầu nhìn Vân Nhi cười, nói: “Vân Nhi, sao ngươi giờ mới tới? Những ngày này, ta sắp buồn chết rồi……..”
Lời của Ưu Vô Song còn chưa dứt, đột nhiên không xa đó truyền lại một âm thanh kinh hoàng, tiếp đó là một trận khóc ỏm tỏi.
Ưu Vô Song nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Ưu Vô Song nói: “Vân Nhi, là ai khóc vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhi cũng ngờ hoặc nhìn Ưu Vô Song, trầm ngâm một lúc, nói: “tiểu thư, tiếng khóc này tử Liễu viện truyền tới, không lẽ Liễu thị nhân lại đánh hạ nhân nữa?”
Ưu Vô Song đối với Liễu Yên Nhiên không có tí thiện cảm, nay nghe thấy lời của Vân Nhi nói âm thanh ấy truyền lại từ bên Liễu Yên Nhiên, nghĩ cũng không nghĩ, có chút không hài nói: “người nữ nhân thâm độc ấy Lãnh Như Tuyết cũng xem là bảo vật, đúng là có mắt như mù mà!”
Tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song mới dứt, ngoài viện truyền lại tiếng bước chân, một âm thanh âm trầm, lạnh lùng noi: “thâm độc? Ưu Vô Song, bổn vương thấy người thâm độc là ngươi mới đúng!”
Ưu Vô Song quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Lãnh Như Tuyết đã vào Vô Trần điện, sau lưng hắn là một đám người, lúc này đang lạnh lùng nhìn nàng.
Thấy Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song có chút bất ngờ, nhưng mà nàng rất nhanh cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn trực tiếp Lãnh Như Tuyết, cười nhạo nói: “ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao? Lãnh Như Tuyết, ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi đi chứ? Đường đường một vương gia, sao lại có thể nói lời không giữ lời?”
Lãnh Như Tuyết còn chưa nói gì, quản gia Lí ma ma đứng sau lưng hắn đã nhảy ra chỉ thẳng nàng mà chỏ trích: “vương phi, người sao có thể vô lễ như vậy, dám gọi trực tiếp tên của vương gia?”
Thấy Lí ma ma nhảy ra, Ưu Vô Song đang định nói gì bỗng ngoài dự đoán của nàng, Lãnh Như Tuyết ngăn Lí ma ma lại, sau đó lạnh lùng nhìn nàng, hàn giọng nói: “Ưu Vô Song, ngươi hà tất hại con của bổn vương?”
“con?” Ưu Vô Song nhất thời không phản ứng kịp, bất giác có chút nghi hoặc, nhưng mà nàng rất nhanh đã biểu môi nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi ăn nói hàm hồ gì đó? Ta bao giờ hại qua con của ngươi? Còn nữa, con củ ngươi có liên can gì với Ưu Vô Song ta?”
Lãnh Như Tuyết sắc mặt âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, đột nhiên quát: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả hồ đồ với bổn vương?”
Trong lòng Ưu Vô Song tuy không biết phát sinh chuyện gì, nhưng nàng biết chuyện này đối với nàng tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, cho nên, nàng lạnh lẽo nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, ta căn bản không biết ngươi đang nói gì! Ta chưa từng gặp qua đứa con mà ngươi nói! Cói ngươi là một quân tử trọng chữ tín, thì hãy mau thực hiện lời hứa của ngươi, đưa hưu thư cho ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...