Vương Phi Của Bạo Vương

Lãnh Như Băng không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của Ưu Lạc Nhạn, khuôn mắt tuấn tú thoáng qua tia cười nhạo, nhưng rất nhanh phục hồi sự ôn như dịu dàng, quan tâm hỏi: “Lạc Nhạn, nàng sao thế?”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, Ưu Lạc Nhạn cười kiêu nhu, dịu dàng đáp: “Như Băng, chàng có lời muốn nói với thiếp?”

Ánh mắt Lãnh Như Băng chợt thoáng qua tia đùa cợt, nói: “Lạc Nhạn, bây giờ cách này đại hôn của chúng ta đã khá nhiều ngày rồi nhỉ?”

Ưu Lạc Nhạn khẽ sửng sốt, vốn không hiểu tại sao Lãnh Như Băng lại đột nhiên nhắc vấn đề này, nàng ta gật gật đầu, đáp: “vâng, sao thế?”

Lãnh Như Băng đột ngột cười mỉm, nhìn Ưu Lạc Nhạn nói: “tỉ muội hai người cùng một ngày xuất giá, nàng gả cho bổn thái tử trở thành thái tử phi, tỷ tỷ nàng cũng trở thành chính phi của thất hoàng đệ, cũng sắp đến sinh khắc (tức sinh nhật) của nàng, hay là làm một buổi tiệc, mời thất hoàng đệ và tỷ tỷ nàng cùng quây quần bên nhau!”


Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt Ưu Lạc Nhạn thoáng qua tia hoang mang, nhưng nàng ta rất nhanh định thần lại, dịu dàng nói với Lãnh Như Băng: “bây giờ tỷ tỷ và thất hoàng đệ đang tân hôn, thiếp là muội muội, làm sao dám làm đến phiền hạnh phúc của tỷ tỷ? Hơn nữa sinh khắc của thiếp cũng không cần phải kinh động đến người khác!”

nhưng Lãnh Như Băng không đợi Ưu Lạc Nhạn nói hết, đã ngắt lời nàng ta, nói: “Lạc Nhạn, điều nàng nói, bổn thái tử đều biết, nhưn nàng là thái tử phi của bổn thái tử, qua sinh khắc sao có thể làm qua loa? Buổi tiệc sinh khắc nhất định phải làm, nàng và tỷ tỷ nàng tỷ muội tình thâm, sao có thể không mời nàng ấy đến chúc mừng nàng? Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy! Ta sẽ phái người đưa thư mời đến cho thất hoàng đệ.

Ưu Lạc Nhạn nghe lời nói của Lãnh Như Băng trong lòng càng bất an, nàng ta không muốn nhanh chóng như vậy gặp mặt Lãnh Như Tuyết, vì buổi tiệc này là dưới sự quan sát cua Lãnh Như Băng, tính cách manh động như Lãnh Như Tuyết, nàng ta sợ đến lúc đó sẽ bị Lãnh Như Băng nhìn ra mối quan hệ giữa nàng ta và Lãnh Như Tuyết. 

Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn chỉ còn cách mặt dày nói::Như Băng, tỷ tỷ thiếp từ nhỏ thần trí bất minh, thiếp sợ…”


Lãnh Như Băng không đợi nàng ta nói hết, đột nhiên dang tay ôm Ưu Lạc Nhạn vào lòng, nói: “Lạc Nhạn, việc của tỷ tỷ nàng, ta cũng đã nghe qua, nhưng có thất hoàng đệ ở đó thi không có việc gì đâu! Được rồi, Lạc Nhạn, việc này cứ như vậy đừng nói gì nữa nhé!” 

Trong lòng Ưu Lạc Nhạn có vạn phần không tình nguyện nhưng lại không nói được gì, nếu như nàng ta tiếp tục khước từ nhất định Lãnh Như Băng sẽ sinh nghi.

Nàng ta trầm tư một lúc, đột nhiên ngẩn đầu nói: “Như Băng, đến lúc ấy, chàng có thể để thiếp đơn độc nói chuyện cùng tỷ tỷ chứ?”

Lãnh Như Băng tự khắc biết được tâm tư của Ưu Lạc Nhạn, Ưu Lạc Nhạn muốn thừa cơ rời khỏi không muốn gặp mặt Lãnh Như Tuyết, nếu như hắn ta đồng ý, như vậy, vở kịch ấy sẽ vô vị rồi?

Nghĩ vậy, Lãnh Như Băng khẽ mỉm cười nói: “việc này đến lúc ấy nói tiếp! Được rồi, Lạc Nhạn, hôm nay bổn thái tử có chút sự vụ trong triều phải xử lí, nàng lui xuống trước đi.”

Ưu Lạc Nhạn tuy tâm biết nhưng lại không thể tiếp tục nói gì, cho nên đành không chút cam tâm luixuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui