Lãnh Như Tuyết sắc mặt tái xanh, hắn cũng biết, muốn không quản tất cả mọi việc là rất khó, và lời của Lãnh Như Phong cũng là sự thật.
Dù cho hắn bất chấp tất cả, từ bỏ tất cả mọi thứ trong kinh thành, dẫn theo Ưu Vô Song và con trai đến biên cương, nhưng mà chỉ với năm vạn binh lực bây giờ của hắn, muốn họ tống Ưu Vô Song và con trai an toàn đến biên cương rất là khó.
Lãnh Như Băng không phải là tên ngốc, hắn ta và hoàng hậu định ra độc kế này, nhất định đã chuẩn bị sẵn, hắn ta nào có dễ dàng buông tha cho họ?
Nhưng mà tuy nói là vậy, nhưng muốn hắn đưa Ưu Vô Song vào miệng cọp, hắn không thể nào làm được, trong lòng hắn đã không có thứ gì quan trọng hơn nàng và con trai.
Vì họ, hắn nguyện từ nay mất đi tất cả, chỉ cần giản dị bồi cạnh nàng, nhìn con trai họ từ từ trưởng thành, chỉ như vậy là đủ!
Nghĩ tới đây, lòng vốn dĩ đã nôn nóng của Lãnh Như Tuyết lại như xuất hiện kì tích từ từ bình tĩnh lại, hắn nhìn Lãnh Như Phong, từng câu từng chữ nói: “vì nàng ấy, đệ nguyện làm bất cứ việc gì, trên đường rời khỏi lần này nhất định không thái bình, nhưng mà bất luận thế nào, đệ tuyệt đối không để Song Nhi rơi vào tay họ! Bất kể kết quả thế nào, đệ tuyệt đối không hối hận!”
Lãnh Như Phong lẳng lặng nhìn hắn, hắn ta lần đầu tiên phát hiện, người đệ đệ này của hắn ta đã trưởng thành, cách xử sự của Lãnh Như Tuyết càng trầm lặng hơn trước, điều quan trọng hơn là, hắn đã hiểu rõ thứ hắn muốn là gì!
Kì thực, hắn ta cũng không tán thành việc đưa Ưu Vô Song vào tay hoàng hậu, nhưng mà so với Lãnh Như Tuyết, trong lòng hắn lại lấy đại cuộc làm trọng.
Lãnh Như Tuyết quyết định đưa Ưu Vô Song rời khỏi, cách làm như vậy, tuy cũng là lựa chọn cuối cùng, nhưng hắn ta vẫn không tán thành.
Bởi vì Lãnh Như Tuyết quyết định như vậy, có lẽ có thể bảo toàn cho Ưu Vô Song, nhưng mấy trăm mạng người trong thất vương phủ sẽ vì thế mà mất mạng.
Hơn nữa, trên đường đến biên cương xa xôi, trên đường đi, Lãnh Như Tuyết làm sao có thể đảm hắn có thể đưa Ưu Vô Song thuận lợi đến biên cương mà không chút tổn thất?
Hơn nữa, dù cho hắn có thuận lợi đến biên cương thì sao? Một khi Lãnh Như Băng ngồi lên hoàng vị, không đầy ba năm, hắn ta nhất định xuất binh thảo phạt, đến khi đó, Lãnh Như Tuyết lấy gì đế đối chọi với hắn ta?
Càng hơn nữa, con người Lãnh Như Băng dã tâm cực lớn, trong mắt không cho phép có nửa hạt cát nào, hắn ta tuyệt đối không để người uy hiếp hắn tồn tại!
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Phong càng nôn nóng, nhưng mà hắn ta biết, Lãnh Như Tuyết khi đã quyết định hắn ta có khuyên nữa cũng vô ích, đã không còn tác dụng nữa rồi!
Và Lãnh Như Tuyết lòng đã có quyết định, nên bình tĩnh rất nhiều, hắn nhìn Lãnh Như Phong, nói: “lục hoànghuynh, đêm nay đệ dẫn Song Nhi rời khỏi, còn huynh, sẽ rời khỏi cùng chứ?”
Tuy nhiên, Lãnh Như Phong còn chưa trả lời, một tiếng nói thanh thúy đã đáp: “hắn ta sẽ không rời khỏi, ta cũng không rời khỏi, Lãnh Như Tuyết, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, không lo cho mọi người trong cả vương phủ?”
Biểu tình Ưu Vô Song bình tĩnh, từ từ đi từ ngoài vào, mâu đen sáng trong, lẳng lặng rơi trên khuôn mặt tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết lặng lẽ nhìn Ưu Vô Song, mâu đen sáng trong của nàng khiến hắn có một cảm giác hổ thẹn khi nhìn vào, hắn miễn cưỡng cười: “Song Nhi, sao nàng lại đến đây?”
Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, những lời khi nãy của họ, nàng đều nghe thấy rõ, lúc này, nàng nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt hắn, lòng bất giác ấm áp hẳn.
Nàng nhẹ nhàng đi qua, bàn tay mềm mại sờ vào khuôn mặt của hắn, thở dài: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nghe ta nói, chạy trốn, không giải quyết được vấn đề!”
Nói rồi, Ưu Vô Song ngập ngừng, rồi nói: “lục hoàng huynh ngươi nói không sai, với binh lực bây giờ của ngươi, có thể đưa ta rời khỏi hay không, còn là một vấn đề. Huống chi, tính mạng của mấy trăm mạng người trong vương phủ đổi lấy tính mạng của ta và Niệm Nhi, nhưng vậy ta sống còn có ý nghĩa gì? Không lẽ, ngươi muốn ta cả đời đều sống trong ân hận và áy náy? Nhưng vậy dù chúng ta có sống cùng nhau cũng không hạnh phúc!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Ưu Vô Song, trong lòng thở phào, hắn ta biết, với tính cách cố chấp của Lãnh Như Tuyết, có lẽ chỉ có Ưu Vô Song với có thể khuyên hắn thay đổi chủ ý!
Cho nên, hắn ta không làm phiền hai người, mà chỉ lẳng lặng đi ra ngoài.
Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, nhìn khuôn mặt từng khiến hắn mơ cũng tìm kiếm kia, đột nhiên dang tay ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Song Nhi, ta nên làm thế nào đây? Nếu như mở to mắt nhìn nàng rơi vào tay họ, ta làm không được, ta thật sự không làm được! Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, bây giờ làm sao ta có thể chịu đựng được mất đi nàng lần nữa?”
Trong lòng Ưu Vô Song khẽ cay đắng, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ngẩn đầu, hai mắt chăm chú nhìn Lãnh Như Tuyết.
Giọng cay cay: “Như Tuyết, ngươi thân là vương gia, trong vương phủ này, mỗi người đều xem ngươi là trời, ngươi sao có thể bỏ mặc họ không lo? Ta biết, ngươi làm như vậy là vì không còn lựa chọn nào, cũng là vì ta, vì Niệm Nhi. nhưng ngươi không thể làm như vậy, ta không thể để ngươi vì ta và Niệm Nhi mà làm như vậy, ngươi có hiểu không?”
Hai tay Lãnh Như Tuyết ôm chặt bờ vai yếu ớt của Ưu Vô Song, thảm bại thầm gào: “ta nên làm thế nào? Nàng muốn ta mở to mắt nhìn nàng rơi vào tay họ sao? Ta không làm được, ta căn bản không làm được! Song Nhi, nàng đừng ngang bướm, lần nay hãy nghe ta có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...