Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, cơ thể Lãnh Như Tuyết dần dần hóa thạch, đôi tay giữ lấy Ưu Vô Song cùng từ từ buông lỏng, ánh mắt lộ ra đau khổ và giành co.
Hắn muốn cái gì? Hắn không biết, hắn không thể từ bỏ Liên Đường, là bỏi vì tình cũ của hắn và Liên Đường ngày trước hay là vì hắn yêu ả?
Nhưng, nếu như vậy, tại sao khi hắn nghe người nữ nhân đáng ghét đang đứng trước mặt hắn này nói muốn rời khỏi hắn, lòng hắn lại khó chịu như vậy?
Hắn trước nay chưa từng nghĩ qua, sự xuất hiện của Liên Đường, lại khiến nàng lựa chọn như vầy, hắn không thể phủ nhận, bản thân hắn kì thực đối với nàng là không muốn từ bỏ, nhưng còn Liên Đường? Hắn nên làm sao đây?
Khi thấy ánh mắt đầy lệ tuyệt vọng nhìn hắn, hắn rất muôn đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, không để nàng rời khỏi, nhưng hắn đã do dự, bởi vì biểu tình tuyệt vọng và đau khổ của nàng.
Hắn biết, lòng nàng đã quyết định, hắn biệt rõ thứ nàng muốn là gì, nhưng hắn không thể cho nàng, bởi vì, hắn thật sự không thể bỏ Liên Đường mà không lo.
Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, lòng hắn rất khó chịu, cũng đầy tự trách và phận nộ, nhưng ắn không thể thay đổi những gì trước mắt.
Lòng Ưu Vô Song đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng còn tưởng, trong lòng hắn có nàng, dù chỉ là một chút ít thôi, nhưng biểu tình của hắn, lại một lần nữa khiến nàng thất vọng.
Nàng nên làm sao đây? Tiếp nhận người nữ nhân kia, nàng làm không được, nàng rất muốn làm như những gì nàng nói, rời khỏi đây, rời khỏi hắn, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, cơn đau như xé toạt con tim khiến nàng biết rõ, nàng không nỡ biết dường nào!
Nàng có thể gạt được tất cả mọi người, nhưng lại không thể gạt bản thân, nàng bây giờ, đã không còn là Ưu Vô Song kiên cường và vui vẻ trước kia, nàng bây giờ, mẫn cảm và yếu đuối biết bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song bỗng chua chát, bây giờ, nàng cuối cùng cũng tin, thì ra, tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người.
Trong tẩm phòng, không khí yên ắm, một bầu không khí kết tinh vạn phần bi ai, đang vây lấy trái tim của hai người, rõ ràng hai người đều lòng đau như cắt, nhưng lại không thể nói với đối phương một câu an ủi nào.
Chính trong lúc hai người không nói gì, đột nhiên một trận bước chân nhẹ nhàng vang lên, sau đó cửa tẩm phòng bị đầy ra, một âm thanh thanh thúy truyền lại: “vương gia, Liên Đường cô nương tỉnh lại rồi, muốn gặp vương gia.”
Nghe thấy câu nói này, cơ thể Ưu Vô Song khẽ run lên, hai tay nàng nắm chặt lại, cắn chặt môi, nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó quật cường quay người lại, không nhìn hắn nữa!
Nhìn thân ảnh nhỏ bé, quật cường, lòng Lãnh Như Tuyết thầm đau nhói, hắn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được, tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đang run lên vào lòng.
Hắn cảm nhận được sự bất lực và run rẩy của nàng, lòng hắn như co thắt lại, hắn nhẹ nhàng tựa cằm trên vai nàng, trầm giọng nói: “Song Nhi, xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng như vậy có được không?”
Trong khoảng khắc này, Ưu Vô Song không còn khống chế được bản thân, nước mắt phút chốc tuôn trào, nàng không động đậy, mặc cho thân hình run rẩy của mình bị hắn ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc tuyền lại từ người hắn, qua một lúc lâu, mới nấc lên, gian nan hỏi: “Lãnh Như Tuyết……ngươi có từng yêu qua ta……? Hay là……từ khi bắt đầu, ta chỉ là một thế thân có hay không đều không quan trọng……?”
Hai tay Lãnh Như Tuyết khẽ dùng sức, ôm chặt thân hình nhỏ bé ấy, áp sát vào cơ thể vạm vỡ của mình hơn, âm thanh bất lực và run rẩy của nàn, khiến lòng hắn đau nhói, nàng nhẹ nhàng đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi, nàng đừng suy nghĩ vẩn vơ, sự việc không phải như nàng nghĩ…….”
Tuy nhiên, lời của Lãnh Như Tuyết còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến một trận ồn ào, tiếp đó, cửa tẩm phòng bị người khác đầy ra, một thân ảnh yếu ớt xuất hiện trong tẩm phòng.
Ưu Vô Song quay đầu lại, chỉ thấy Liên Đường đứng bên cửa tẩm phòng, biểu tình trên mặt, vẫn là e dè kia, nhưng không biết có phải là do nàng nhìn nhầm không, trong phút giây nàng quay đầu qua, ánh mắt Liên Đường thoáng qua tia đố kị và oán hận.
Nhìn thấy Liên Đường, tay ôm lấy Ưu Vô Song của Lãnh Như Tuyết bất giác cứng đờ, sau đó buông ra trong lặng lẽ.
Liên Đường e sợ nhìn Ưu Vô Song, sau đó ánh mắt rơi trên người Lãnh Như Tuyết, thủy mâu từ từ chảy ra hai hành lệ châu, ả đi đến trước vài bước, đưa tay kéo lấy tay áo Lãnh Như Tuyết, như một đứa trẻ làm sai việc, nhỏ tiếng nói: “Tuyết Nhi, ta……ta không cố ý…….ta…….ta nhớ Tuyết Nhi…….ta sợ……..”
Lúc Liên Đường nói chuyện, từ đầu đến cuối đều không nhìn Ưu Vô Song, phảng phất như Ưu Vô Song không tồn tại, trong mắt ả chỉ có Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết nhìn Liên Đường, nhíu nhíu mày, dịu dàng nói: “Liên Đường, nàng không được khỏe, sao lại ra đây?”
Liên Đường cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “ta không thấy Tuyết Nhi…..ta sợ…….Tuyết Nhi, có phải Tuyết Nhi không cần ta rồi không?”
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng thấp thỏm không yên của Lãnh Như Tuyết, lòng hắn không nhẫn tâm, dùng ánh mắt đầy ý xin lỗi nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhẹ nhàng nói với Liên Đường: “Liên Đường, đừng có suy nghĩ lung tung, ta sẽ cho người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.”
Tuy nhiên, Liên Đường tựa như không nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, ả vẫn cố chấp níu chặt lấy gấu áo của Lãnh Như Tuyết, âm thanh khẽ run rẩy nói: “Tuyết Nhi…..đừng rời khỏi ta…..ta sợ……ta thật sự rất sợ……..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...