Ưu Vô Song vốn dĩ thất thần kia đột nhiên vò chặt mảnh vải trong tay lại, sau đó phản tay túm lấy áo tên hắc y nhân, phớt lờ đi thanh kiếm đang phát hàn quang kẹp trên cổ nàng, hỏi: “Lãnh Như Tuyết đâu? Các ngươi làm gì hắn rồi? Hắn đang ở đâu? Hắn bây giờ ở đâu?”
Tên hắc y nhân ấy đột nhiên bị Ưu Vô Song tóm lấy áo, tay khẽ run, thanh kiếm sắc nhọn trong tay nhất thời vẽ ra một vết thương trên cổ Ưu Vô Song, hắn ta hồi thần lại, vội vàng đứng vững, tay kẹp lấy Ưu Vô Song khẽ dùng sức, tức giận nói: “nữ nhân này, ngươi muốn chết sao?”
Tuy nhiên, Ưu Vô Song dường như vô cảm với vết thương trên cố, vẫn túm chặt áo của tên hắc y nhân, không ngừng hỏi: “hắn bây giờ ở đâu? Các ngươi làm gì hắn rồi? ngươi làm gì hắn rồi?”
Tiêu Tịch bị thái độ kiên trì mà điên cuồng của Ưu Vô Song làm cho chấn động, một cảm giác đau nhói từ trong thâm tâm y dâng lên, mâu đen đạm nhiên thoáng qua tia lo lắng: “Vô Song, nàng hãy bình tĩnh lại!”
Y thực sự lo lắng nàng sẽ bị thương, nhưng nhìn thấy nàng vì Lãnh Như Tuyết mà trở nên điên cuồng vậy, lòng y khẽ nhói đau.
Ưu Vô Song căn bản không nghe thấy gì, trong đầu nàng chỉ có Lãnh Như Tuyết, nàng muốn biết, hắn bây giờ ở đâu, hắn có sao không?
Còn tên hắc y nhân ấy hiển nhiên có chút bực bội, hắn ta tay cầm chiếc hộp, lại phải khống chế Ưu Vô Song, lại phải cẩn thận Tiêu Tịch, cho nên bị túm phải, chiếc hộp ngọc suýt chút rơi xuống đất.
Do đó, hắn ta cơ hồ không nghĩ, vội giơ tay, dùng cán kiếm đánh mạnh vào cổ Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song còn chưa phản ứng lại, đã cảm thấy sau đầu bị người ta đánh mạnh, sau đó trước mắt một màn đen, ngất đi.
Trong lòng Tiêu Tịch kinh hãi, y đang định tiến lên trước, nhưng hắc y nhân dường như biết được hành động tiêp theo của y, y đang chuẩn bị phóng ra ngân châm thì hắc y nhân đã kéo Ưu Vô Song ra trước chắn lại, lãnh lùng nhìn Tiêu Tịch nói: “Tiêu công tử, tại hạ biết ngâm châm của công tử xuất quỷ nhập thần, nhưng mà, công tử tốt nhất đừng manh động, nếu không tại hạ không đảm bảo không giết người nữ nhân này!”
Cánh tay dưới tay áo của Tiêu Tịch nắm chặt ngân châm, ngón tay vì dùng sức quá mức mà khẽ trắng bệch, nhưng y không thể phóng ra, bởi vì Ưu Vô Song đang chắn trước tên hắc y nhân, y không thể làm bị thương nàng.
Hắc y nhân cũng đã biết chắc Tiêu Tịch không dám ra tay, nên cười đắc ý, nói: “Tiêu công tử, thứ tại hạ cần đã có được, tại hạ sẽ không làm tổn hại tính mạng người khác, cho nên, nếu như Tiêu công tử không manh động, sau khi tại hạ rời khỏi, tự khắc sẽ thả người nữ nhân này, thế nào?”
Tiêu Tịch trầm mặc hồi lâu, hai tay giữ chặt ngân châm từ từ buông lỏng, hai mắt lạnh lùng nhìn tên hắc y nhân, lạnh giọng nói: “thứ ngươi cần, không có ích gì với ta, ngươi có thể đem đi, nhưng nếu như ngươi làm cho nàng ấy bị thương, vậy thì, dù cho ngươi có chạy trốn đến chân trời góc bể, Tiêu Tịch ta cũng nhất định tìm cho ra ngươi!”
Tay tên hắc y nhân khẽ run, ánh mắt thoáng qua tia kinh hoảng, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói với Tiêu Tịch: “bọn ta chỉ cần đồ, tự khắc không làm hại đến tính mạng nàng ta! Chỉ là bất đắc dĩ, lợi dụng nàng ta đưa xuống núi mà thôi! Đến chân núi, sau khi tại hạ xác định có thể an toàn rời khỏi thì tự nhiên sẽ thả nàng ta ra!”
Dứt lời, hắc y nhân tay cầm lấy kiếm kẹp lấy Ưu Vô Song, phóng nhanh về phía đường núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...