Vương Phi Của Bạo Vương

Đợi Ưu Vô Song hồi thần lại, quay đầu nhìn, đã là một màn đen tối, vết nứt ở vách đá không biết từ lúc nào đã khép lại.

Bên trong vách đá cực kì âm tối, đưa tay không thấy năm ngón, Ưu Vô Song bị Lãnh Như Tuyết ôm chặt vào lòng, nàng cảm thấy cực kì an tâm, nhưng đột nhiên Ưu Vô Song nhớ đến Tiêu Tịch còn đang ở bên ngoài, khi nãy họ vào đây, Tiêu Tịch vẫn còn ở bên ngoài, không biết y có gặp nguy hiểm gì không?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác đẩy nhẹ Lãnh Như Tuyết một cái: “Tiêu Tịch vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta mau ra ngoài đi!”

Đột nhiên, Lãnh Như Tuyết buông tay Ưu Vô Song ra, không biết từ đâu lấy ra đá lửa đốt cháy ngọn đuốc, tay còn lại nắm chặt lấy tay Ưu Vô Song: “chúng ta không ra được đâu, vết nứt đã khép lại, nhưng ta tin, y sẽ không sao, yên tâm!”

Ưu Vô Song nhìn tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết dưới ánh sáng của ngọn đuốc, nàng đột nhiên cảm thấy, kì thực người nam nhân này rất đáng để tim vào, hơn nữa, lúc này khi hắn nắm lấy tay nàng, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

Nàng gật gật đầu, lần đầu tiên không cãi lại lời Lãnh Như Tuyết, sau đó quay đầu quan sát xung quanh theo ánh sáng của ngọn đuốc.


Cảnh sắc trước mắt, khiến Ưu Vô Song bất giác tròn xoe mắt, lúc này, nàng và Lãnh Như Tuyết đang chen trong một con đường núi cụt cực kì nhỏ hẹp, dưới chân là cầu thang bằng đá bạch ngọc, còn đầu kia không xa của cầu thang, nhìn cứ như một quảng trường rộng lớn do con người xây dựng.

Bởi vì ánh sáng quá yếu ớt, cho nên nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, chỉ nhìn thấy mờ mờ, bên trong nhấp nháy, phảng phất như trong ấy có gì đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lãnh Như Tuyết đã dắt nàng đi xuống bậc thang, rất nhanh nàng đã xuống đến bên dưới, nàng kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ, cơ hồ không dám tin cảnh vật trước mắt.

Cái quảng trường đó, không, nên gọi là sơn động đó cư nhiên rộng lớn vô cùng, dưới ánh sáng mờ nhạt, cư nhiên nhìn không thấy tận cùng, đây là nơi nào? Không lẽ đây chính là nơi đánh dấu cất giấu bảo tàng trên tấm bản đồ sao? Nhưng mà nếu như vậy, bảo tàng đâu?

Trong lúc Ưu Vô Song thầm kinh ngạc tột cùng, mắt nàng đột nhiên sáng lên, thì ra, Lãnh Như Tuyết không biết từ khi nào đã đốt sáng những cây đuốc trên tường.

Lúc này Ưu Vô Song mới nhìn rõ, thì ra trong sơn động này cư nhiên có vô số đuốc, theo sau số đuốc Lãnh Như Tuyết đốt sáng ngày càng nhiều, cả một sơn động trở nên sáng bừng, tất cả cảnh vật đều hiện rõ dưới mắt của Ưu Vô Song.

Nhưng mà sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt, ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia thất vọng, bởi vì sơn động này rất rộng lớn và cũng được trang trí rất đường hoàng phú lệ, nhưng mà lại không có bất kì bảo tàng nào, chung quanh chỉ có những hình và tượng khắc nhìn không hiểu, và trên mặt đất cũng là sàn nhà được làm bằng đá bạch ngọc, có thể nói, ngoài những cây đuốc ra, sơn động này căn bản trống trơn không có lấy một vật.

Nhìn sơn động trống không, Ưu Vô Song bất giác có chút chán chường nói: “Lãnh Như Tuyết, tiên nhân nhà các ngươi có phải đùa cợt chúng ta không? Ở đây làm gì có bảo tàng gì? Ngay cả một con ruồi cũng không có nữa là!”

Lãnh Như Tuyết nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng mà hắn là một người không dễ bỏ cuộc.

Hắn kéo lấy tay Ưu Vô Song, giọng điệu khiên định nói: “tuy bổn vương không biết trong đây có tàng bảo hay không, nhưng bổn vương tin, nơi này nhất định có thứ chúng ta đang tìm! Nếu không nàng cho rằng ai lại tống nhiều công sức vậy để xây một phủ động hòa hoa như thế này?”


Ưu Vô Song nhìn sơn động trống trơn, tuy lòng đồng ý với cách nghĩ của Lãnh Như Tuyết, nhưng mà những thứ trước mắt, thật sự khiến tâm trạng nàng cực kì thất vọng.

Vì vốn dĩ nàng cho rằng nơi đây là nơi giấu bảo tàng, nhưng nay cái gì cũng không có, tâm trạng này, nghĩ cũng biết được.

Nhưng mà họ đã vào đây rồi, tuy có chút thất vọng nhưng cũng nên quan sát kĩ xung quanh, có lẽ bảo tàng thật sự ở bên trong, chỉ là không dễ dàng để họ tìm ra như vậy!

Nghĩ như vậy, Ưu Vô Song bất giác lấy lạ tinh thần, cùng Lãnh Như Tuyết, từng bước từng bước, cẩn thận đi sâu vào bên trong sơn động.

Sau cùng, khi Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết đi đến phía bên kia của sơn động, cuối cùng phát hiện một cánh cửa bằng đá bạch ngọc không lớn lắm trên bức tường đầy họa đồ, dùng nguyên tảng đá bạch ngọc khắc thành.

Chỉ thấy bích môn đóng chặt, chính giữa bích môn có một hình kì lạ, hình dáng tròn tròn, dưới ánh đuốc phát ra một ánh sáng chói mắt, phảng phất như trên bích môn có một mặt trăng.


Lãnh Như Tuyết buông tay Ưu Vô Song, ra sức đẩy cánh cửa.

Nhưng phát hiện, cánh cửa không hề nhúc nhích, Lãnh Như Tuyết nhíu mày, đang định vận công đánh bật cánh cửa ra.

Còn Ưu Vô Song lại nhìn cánh cửa, đột nhiên đưa tay kéo Lãnh Như Tuyết lại: “đồ ngốc, không phải mở như vậy!”

Lãnh Như Tuyết quay lại nhìn Ưu Vô Song: “nữ nhân, nàng có cánh gì?”

Ưu Vô Song đắc ý cười một cái, chỉ vào hình thù trên cánh cửa: “ngươi không cảm thấy, hình thù này và hình mặt trăng ngoài vách đá rất giống nhau sao? Có lẽ chúng ta nên dùng cách chúng ta vào đây mà mở cánh cửa này!”

Lãnh Như Tuyết chăm chú nhìn vào hình thù trên bích môn, hắn không thể không công nhận, hình thù này nhìn rất giống mặt trăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui