Vương Phi Của Bạo Vương

Nàng ghen? Ưu Vô Song mở to mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, cảm giác được nụ cười xấu xa trên mặt hắn ngày càng chướng mắt.

Nếu như không phải bây giờ hắn đang trọng thương, nàng hận không thể tặng một cước lên khuôn mắt tuấn mĩ họa thủy ấy, để xem hắn còn có thể cười được nữa không!

Người nam nhân này ngã hư não rồi sao? Cho dù nàng có vì tất cả các nam nhân trên thế gian mà ghen thì cũng không có phần của hắn.

Đừng cho rằng hắn cứu nàng thì trong lòng nàng đối với hắn cảm kích vô cùng, nàng đối với hắn nhiều lắm cũng chỉ là không ghét hắn mà thôi, nếu nói thích thì còn xa vời!

Nhớ khi ấy, trong tân phòng hắn dùng roi vô tình đánh mình, nàng nghĩ lại còn ngứa răng, hận không thể lấy roi lại, từng roi từng roi một trả lại cho hắn để giải hận!

Lãnh Như Tuyết vốn dĩ không nhìn thấy sắc mặt ngày càng đen của Ưu Vô Song, thấy nàng không trả lời câu hỏi của mình, còn tưởng là mình nói đúng tâm sự của Ưu Vô Song, bất giác nở nụ cười tươi rói, nói: “Ưu Vô Song, bổn vương không ngại ngươi đố kị, ngươi đừng ngại mà không thừa nhận.”  (thời xưa, nam nhân lăng nhăng bên ngoài, thê tử không có quyền dc đố kị, không là bị ghép vô tội thiện kị, phạm vào phụ đạo, bị từ khỏi phủ.)


Ưu Vô Song nhìn người nam nhân dương dương tự đắc, tự cho là đúng, nàng chỉ cảm thấy một đàn quạ bay ngang qua đầu.

Mặt nàng đen sầm lại, không nhịn được nữa lớn tiếng quát: “Lãnh Như Tuyết, ngươi làm ơn đừng tự cho là mình đúng như vậy được không? Người đừng tưởng ngươi có vài phần giống người thì tất cả nữ nhân đều thích ngươi, hừ! Bổn tiểu thư không thích loại người như ngươi! muốn bổn tiểu thư vì ngươi mà ghen sao? Người đi mà nằm mơ!”

Dứt lời, Ưu Vô Song mặt đem sầm mặt, không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, quay người đi ra ngoài, từ đêm qua đến giờ nàng chưa nghỉ ngơi, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, không có thời gian rảnh ở đây bồi tên nam nhân điên khùng này!

Còn Lãnh Như Tuyết, khi nghe thấy những lời của Ưu Vô Song, mặt hắn đen lại, đặc biệt thấy nàng nhìn cũng không nhìn hắn quay lưng rời khỏi, sắc mặt càng khó coi hơn, hắn nhìn theo bóng người Ưu Vô Song, khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi tẩm phòng thì hắn tức giận quát: “đứng lại!”

Ưu Vô Song bực bội quay người lại, lạnh lùng nhìn hắn, chế giễu nói: “thất vương gia, người lại có phân phó gì?”

Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, quay mặt sang một bên, nói: “ngươi là vương phi của bổn vương, bây giờ bổn vương bị thương, ngươi phải lưu lại đây hầu hạ bổn vương! Những thứ này không cần bổn vương phải dạy ngươi chứ?”

Ưu Vô Song hận không thể lôi bản mặt thối của Lãnh Như Tuyết xuống đất, sau đó đánh một trận thật đã, sau đó lớn tiếng nói với hắn là nàng tuyệt đối không hầu hạ hắn!

Nhưng mà, nàng lúc này một câu cũng không nói, bởi vì, Lãnh Như Tuyết kì thực vì cứu nàng mà bị thương, còn nàng thực sự cũng là vương phi của Lãnh Như Tuyết.

Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, nén cơn tức giận trong lòng xuống, được, xem như hắn cứu nàng mà bị trọng thương, nàng sẽ nhịn!


Không phải chỉ là hầu hạ hắn thôi sao? Không phải chỉ là đưa hắn chén nước thôi sao? Có gì to tát đâu! Nói không chừng lần này nàng lưu lại hầu hạ hắn, sau này nàng đỡ phải nợ gì hắn!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song quay lại bên cạnh Lãnh Như Tuyết lần nữa, da cười mà thịt không cười nói: “thất vương gia, xin hỏi người có phân phó gì?”

Lãnh Như Tuyết nhìn chén thuốc đen sì trên bàn, sau đó nói: “bổn vương muốn uống thuốc, ngươi đút bổn vương!”

Đôi tay Ưu Vô Song siết đến kêu răng rắc, thật sự hận không thể một quyền đánh vào khuôn mặt đáng hận kia!

Nhưng mà nàng biết, nàng không thể làm vậy, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhịn khí nuốt thanh cầm chén thuốc đặt trên bàn lên, dùng muỗng múc một muỗng thuốc đen sì, sau đó đưa đến bên miệng Lãnh Như Tuyết, hét: “mở miệng ngươi ra!”

Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua một tia cười, hắn đột nhiên cảm thấy trêu đùa Ưu Vô Song như thập phần thú vị, cho nên, hắn ngoan ngoãn mở miệng, sau khi uống một ngụm thuốc, nhíu mày nói: “Ưu Vô Song, ngươi là nữ nhân sao? Thật là thô lỗ!”

Ưu Vô Song đen sầm mặt, nàng ‘pang’ một tiếng, đặt mạnh chén thuốc lên bàn, nộ thanh nói: “ngươi sao mà lắm lời thế? Nếu như không muốn uống thì cứ nói với bổn tiểu thư một tiếng, bổn tiểu thư sẽ đem đổ cho cá uống!”


Lãnh Như Tuyết hai tay quàng qua đầu, thần sắc thanh thản nói: “đại phu nói, nếu bổn vương không uống thuốc, vết thương nửa năm cũng không hết, nếu như ngươi muốn đem đổ, bổn vương cũng không có ý kiến, chỉ e là đến lúc đó, trước khi vết thương bổn vương khỏi hẳn, ngươi phải ngày ngày hầu hạ bổn vương!”

“ngươi! ngày ngày hầu hạ hắn? Hứ, hắn nằm mơ đi! Ưu Vô Song hứ một tiếng, một lần nữa cầm chén thuốc lên, lần này nàng không dùng muỗng múc thuốc mà chỉ trực tiếp đưa cả chén thuốc tới bên miệng Lãnh Như Tuyết, mặt không cảm xúc nói: “mở miệng ra!”

Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, sau đó lại nhìn chén thuốc đen sì, hắn không ngoan ngoãn uống thuốc theo lời của Ưu Vô Song, mà chỉ chau mày nói: “thuốc này đắng quá, bổn vương muốn ăn chút mật đường ( đồ ngọt có vị mật ong), ngươi cho người đi lấy một ít lại đây!”

Đắng? Ưu Vô Song nghe thấy lời này, cơ hồ bị tức đến mức lửa dâng cao ba trượng, người nam nhân này hắn cho rằng hắn là trẻ con sao? Lúc uống thuốc còn muốn ăn mật đường trước? Hắn nhất định là cố ý, hắn nhất định là cố ý!

Ưu Vô Song cố nhịn sự xúc động muốn ném chén thuốc vào mặt Lãnh Như Tuyết, sau đó hầm hầm đặt mạnh chén thuốc xuống bàn, lớn tiếng hét: “Vân Nhi, ngươi đi thiện phòng lấy cho vương gia một ít mật đường lại đây! Vương gia người ta vẫn còn là trẻ con, ngươi lấy nhiều một chút, tránh cho hắn lại chê thuốc đắng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui