Vương Phi Của Bạo Vương

Ưu Vô Song nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, bất giác khẽ chấn động, nàng không ngờ rằng, Lãnh Như Phong lại đề ra điều khiện này với hoàng thượng, hơn nữa, hoàng thượng đã đồng ý.

Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song nhất thời không biết nói gì, nàng biết, Lãnh Như Phong không muốn cưới công chúa Tử Việt quốc kia, bởi vì nàng từng nghe thấy huynh đệ họ nói chuyện, và hắn ta khi ấy ở trong thất vương phủ cũng vì đào hôn.

Tuy rằng ở thời phong kiến cổ đại này, thánh chỉ của hoàng thượng là không thể chống lại, nhưng mà, nghe thấy hắn ta nói hắn ta đề ra điều khiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc, nàng quả thật có chút kinh ngạc.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nhìn Lãnh Như Phong. Ngạc nhiên hỏi: “ngươi đồng ý cưới công chú Tử Việt quốc, chỉ vì đề ra điều khiện này với hoàng thượng?”

Lãnh Như Phong khẽ lắc đầu, nói: “cũng không hoàn toàn là vậy, nàng cũng biết, thánh chỉ của phụ hoàngkhông ai có thể chống lại, công chúa Tử Việt quốc kia suy cho cùng ta cũng phải cưới, việc của nàng ta chẳng qua chỉ thuận tiện đề nghị với phụ hoàng thôi!”


Nhìn dung mạo tuấn mĩ cảu Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song đột nhiên cảm thấy, người nam nhân này tuy bề ngoài xem ra phong lưu đào hoa, nhưng mà hắn ta không đáng ghét, nhưng nàng cảm thấy có chút nghi ngờ, nếu như hắn vì giúp Lãnh Như Tuyết mới giúp nàng rời khỏi thất vương phủ, vậy hắn ta có thể không cần làm vậy, chỉ cần hắn ta nói với Lãnh Như Tuyết, không phải sẽ ổn rồi? Hà tất phải hao phí công sức, lấy việc bản thân cưới công chúa Tử Việt quốc chỉ để đổi điều khiện đó mà giúp nàng lấy được hưu thư?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác có chút hoài nghi hỏi: “Lãnh Như Phong, ngươi tại sao lại giúp ta? Nếu như ngươi chỉ vì Lãnh Như Tuyết, ngươi có thể không cần làm vậy, chỉ cần ngươi nói với Lãnh Như Tuyết là ổn, ngươi hà tất phải phí công thậm chí không tiếc cải trang thành tiểu tốt của thất vương phủ chỉ vì nói với ta những lời này?”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, trên mặt Lãnh Như Phong thoáng qua thần sắc khiến người khác nhìn không thấu, sự việc thật sự như Ưu Vô Song nói, nếu như hắn ta thật sự lo lắng đại hoàng huynh sẽ gây bất lợi với Lãnh Như Tuyết, vậy thì hắn nói với Lãnh Như Tuyết một tiếng là được, nhưng mà hắn ta lại không làm vậy.

Nguyên nhân hắn ta không làm như vậy, chỉ là bởi vì, kì thực đối với nàng, trong lòng hắn ta vài cảm xúc nói không rõ, ngay cả hắn ta cũng không biết đó là gì, và tại sao hắn ta có cảm giác như vậy.


Trong thâm tâm hắn không hy vọng nàng là vương phi của Lãnh Như Tuyết, và hắn ta càng không hy vọng nàng trở thành thái tử phi của đại hoàng huynh, nếu như nàng lưu lại trong thất vương phủ, sẽ có ngày nàng sẽ trở thành ngươi của đại hoàng huynh, cho nên, hắn ta mới không tiếc đề ra điều kiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc. Ép phụ hoàng hạ chỉ bảo Lãnh Như Tuyết cho nàng hưu thư, để nàng rời khỏi thất vương phủ.

Nhưng mà, Lãnh Như Phong đến cuối cùng cũng không trả lời Ưu Vô Song, hắn ta ngẩn đầu nhìn sắc trời, sau đó nói với Ưu Vô Song: “sắc trời không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, nàng yên tâm, không lâu sau, nàng có thể rời khỏi thất vương phủ, nhưng mà, trước khi như vậy, ta hy vọng nàng đừng nói chuyện hôm nay ta và nàng gặp nhau cho thất hoàng đệ.”

Dứt lời, Lãnh Như Phong đột nhiên nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt mang theo một sự quyết tâm, sau đó lớn bước đi ra ngoài cửa.

Ưu Vô Song nhìn theo bóng dáng của Lãnh Như Phong. Khi hắn ta sắp bước khỏi viện lạc, đột nhiên la lên: “Lãnh Như Phong, cảm ơn ngươi, sau này, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”

Thân ảnh Lãnh Như Phong khẽ dừng lại, hắn ta không quay đầu lại, qua một lúc lâu, mới dùng giọng điệu hết sức chân thành: “đúng vậy. Chỉ cần nàng không ghét ta, chúng ta mãi mãi là bằng hữu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui