Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Viên Bảo không hiểu: “Mẫu thân, các đại bá phụ đã nghi ngờ thân phận của con rồi, con vẫn nên ở lại nhà thái lão gia thôi! Để tránh gây phiền phức cho người và phụ vương.”
Tiếng “phụ vương” này…
Đáng tiếc Mặc Diệp không nghe thấy.

Vân Quán Ninh khịt khịt mũi cố nén nước mắt vào trong nói: “Không sao.”
“Con chính là bảo bối mà ta và phụ vương con phải bảo vệ! Ta và phụ vương con sẽ nghĩ cách, để con nhanh chóng được sống cuộc sống bình thường.”
Sẽ không cần trốn chui trốn nhủi như vậy nữa, sẽ không còn lấy danh nghĩa “con trai nuôi” của nàng đi gặp người khác nữa.

Thằng bé là hoàng trưởng tôn!
Nàng sẽ để con trai quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người!
Hai mắt Viên Bảo sáng lấp lánh nhìn nàng: “Thật sao mẫu thân? Nhưng mà, nhưng mà con nghe nói các đại bá phụ rất lợi hại, ngộ nhỡ phụ vương không đánh lại thì làm sao?”
Vân Quán Ninh nín khóc bật cười nói: “Sao có thể chứ?”
“Con còn không biết sao, phụ vương con là người lợi hại nhất thiên hạ! Không ai đánh lại ngài ấy đâu!”
Cố Minh nghe hai người nói chuyện cũng lộ vẻ xúc động.

“Đúng đó.”

Hắn ta nói tiếp: “Phụ vương con chắc chắn có thể bảo vệ mẹ con hai người thật tốt!”
Nghe xong, Viên Bảo lúc này mới yên tâm cười đáp: “Vâng!”
Thằng bé ra sức gật đầu, hai mắt lại càng sáng hơn.

Nhưng trong lòng Vân Quán Ninh càng khó chịu hơn.

Tuy Viên Bảo là hoàng trưởng thôn, là đứa trẻ cao quý nhất thiên hạ… nhưng từ nhỏ đến lớn thằng bé chưa từng được thừa hưởng tình yêu của phụ thân, suốt ngày bị nàng giấu trong Thanh Ảnh Viện.

Ròng rã suốt bốn năm trời.

Dù gì thằng bé vẫn luôn sống cùng nàng.

Nhưng bây giờ hở ra lại giấy thằng bé ở Cố gia, xa cách nàng…
Vân Quán Ninh không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.

Viên Bảo đau lòng, vội lau nước mắt cho nàng nói: “Mẫu thân làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại khóc rồi! Thái lão gia nói đúng lắm, nữ nhân đều mau nước mắt! Nước mắt muốn rơi là rơi thôi…”
Vân Quán Ninh lập tức ngừng khóc, nói: “Thái lão gia nói như vậy trước mặt
con sao?”
“Không phải, mấy hôm trước có một lão bà bà đến phủ tìm thái lão gia.”
Viên Bảo trả lời giòn tan: “Con nấp sau cây cột, nghe thấy người ấy và lão bà bà đó nói chuyện! Không biết làm sao lão bà bà lại bật khóc, sau đó thái lão gia đã mất kiên nhẫn nên mới nói như vậy.”
Vân Quán Ninh: “…”
Con trai nhà mình đúng là một đứa trẻ thành thật!
Nhưng nghe thằng bé nói như vậy, hình như ngoại tổ phụ có chuyện gì đó?
Nàng ngạc nhiên nhìn về phái Cổ Minh.

Cổ Minh vội xua tay nói: “Con đừng nhìn ta, ta không biết gì cả.”
“Cữu cữu, ý của con là ngoại tổ phụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn có thể đi thêm bước nữa.

Người phải cố gắng hơn đó! Không thể để thua ngoại tổ phụ được!”

Vẻ mặt Cố Minh đỏ bừng, nói: “Ninh Nhi, con đúng là ngày càng không có phép tắc gì cả!”
Vậy mà lại dám chế giễu cữu cữu hắn!
Vào lúc này, than Ngân Sương trong chậu than bỗng nhiên khẽ “tách” một tiếng, giống như nổ ra một đốm lửa nhỏ.

Vân Quán Ninh vui vẻ cười khanh khách nói: “Nổ đốm lửa, chuyện tốt đến!”
“Nói năng xằng bậy! Vốn là hoa nến nổ mới đúng.”
Cố Minh bất lực lắc đầu.

“Không phải cũng như nhau cả sao?”
Vân Quán Ninh không chịu nhận mình nói bừa: “Không tin người cứ chờ đó đi, trong hôm nay hoặc là người sẽ gặp chuyện tốt, hoặc là sẽ gặp người nào đó…”
Vừa nói xong, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Nghe tiếng bước chân mạnh mẽ không giống như tiếng bước chân của Cố Bá Trọng.

Vân Quán Ninh và Cố Minh cùng ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy Mặc Diệp bước vào trước.

Viên Bảo không còn dáng vẻ “chống đối” hắn khắp nơi như trước, reo hò bổ nhào đến nói: “Phụ thân giả đến rồi!”
Tiếng “phụ vương” vừa rồi giống như không phải gọi hắn.

Vân Quán Ninh rất chắc chắn, tiểu tử này đang cố tình!

Cố tình chọc tức Mặc Diệp!
Ban đầu thấy Viên Bảo reo hò nhào đến, Mặc Diệp vô cùng vui mừng, lập tức đứng chắn trước cửa ngăn người ở phía sau lại, một tay bế Viên Bảo lên.

Còn chưa kịp nói gì đã bị một tiếng “phụ thân giả” này của Viên Bảo đảm một nhát vào tim.

“Bổn vương còn đang định nói, ở xa mới biết nhớ, tiểu tử con không gặp bốn vương, bây giờ cũng coi như biết được điểm tốt của phụ vương này rồi.”
Hắn khẽ véo mũi Viên Bảo, giọng điệu trách móc: “Hóa ra vẫn là bổn vương ảo tưởng!”
Muốn bảo Viên Bảo thay đổi cách xưng hô, kết quả vẫn là hắn không xứng!
Mọi người bị hắn chọc cười một phen.

Hắn bế Viên Bảo bước vào, người phía sau cũng tươi cười bước vào theo.

Thấy người đó đến gần, ánh mắt Vân Quán Ninh chợt lóe lên: “Chuyện này…”
Rốt cuộc đốm lửa vừa rồi đã báo hiệu trước điều gì, hay chỉ là trùng hợp thôi?
Sao nàng ta lại đến đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận