Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vì không muốn làm Mặc Hồi Diên và Triệu hoàng hậu nghi ngờ nên mấy ngày nay Viên Bảo đều ở Cố gia.

Trong lúc đang mơ hồ Vân Quán Ninh nghe thấy Như Yên đang hét lên.

Nàng cố gắng mở mắt ra: “Như Yên, làm gì vậy? Không phải vẫn còn sớm sao? Lúc nãy ta vừa mơ thấy mình nhặt được tiền, còn chưa kịp nhặt lên thì đã bị em hét làm tỉnh giấc rồi.”
Như Yên bất lực: “Vương phi, bạc của người nhiều tới mức có thể mua mấy cái thành rồi!”
Sao mà vẫn còn nghĩ đến tiền tiền tiền?
Nằm mơ cũng đều là nhặt được tiền?
Vương Phi nhà mình nhìn đâu cũng thấy tiền sao?
“Ai chê nhiều tiền chứ?”
Vân Quán Ninh ngáp một cái.

Nếu như Như Yên biết nàng có một không gian vạn năng đẻ tiền liên tục… sợ là nàng ấy sẽ sợ tới mức ngất xỉu?
Vân Quán Ninh uể oải ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện rồi!”
Như Yên vội vàng nói: “Lúc này trong cung truyền ra tin tức nói sáng sớm vừa ngủ dậy hoàng hậu nương nương nói không ra tiếng.

Giờ Thái y viện dốc toàn lực toàn bộ đều đi Khôn Ninh Cung!”
“Vậy sao?”
Đây quả thực là chuyện lớn!
Vân Quán Ninh lập tức tỉnh ngủ.


Đầu óc nàng trở nên tỉnh táo, nàng lật người xuống đất mặc y phục: “Sao đột nhiên lại mất giọng? Thái y nói thế nào?”
“Vẫn chưa biết, Thái y vẫn đang kiểm tra nhưng không ai tìm ra nguyên nhân.”
Như Yên hầu hạ nàng thay y phục, rửa mặt chải đầu.

Vân Quán Ninh vô cùng hào hứng đi vào cung.

Triệu hoàng hậu mất giọng rồi!
Một tin tức tốt như vậy đương nhiên là nàng phải mang pháo hoa vào cung đốt ở Khôn Ninh cung, cả ngày vang lên tiếng đùng đùng để chúc mừng!
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.

DX
Cho dù như thế nào đi nữa thì Triệu hoàng hậu vẫn là hoàng hậu.

Nếu như nàng đốt pháo chúc mừng không phải sẽ khiến người khác nghi ngờ chuyện này là do nàng làm hay sao?
Mặc dù nàng đã sớm muốn làm như vậy!
Vân Quán Ninh vui mừng hớn hở vào Khôn Ninh Cung.

Lúc này Nam Cung Nguyệt và Tần Tự Tuyết đều đã ở đó, thậm chí còn có Vân Đinh Lan, người mới gả vào Tam Vương phủ chưa lâu.

Đức Phi đưa theo một đám phi tần mới vừa rời đi.


Vân Quán Ninh vừa vào cửa thì Chu Oanh Oanh cũng thở hổn hển đi vào.

Nàng ta không chào hỏi bất cứ ai mà chỉ nhảy mắt với Vân Quán Ninh và hỏi: “Tẩu mang theo đồ không?”
“Đồ gì?”
Vân Quán Ninh bối rối.

“Pháo hoa ấy! Chúc mừng thôi!
Chu Oanh Oanh giơ tay kéo nhẹ ống tay áo bên trong lộ ra một chùm pháo hoa.

Vân Quán Ninh: “… Vẫn là muội nghĩ chu đáo.”
Lúc nãy nàng chỉ nghĩ trong đầu thôi không ngờ Chu Oanh Oanh thực sự mang pháo hoa vào cung!
“Mấy ngày trước, lúc Ngụy tần bị phế truất ta còn tới đốt pháo bên ngoài Vĩnh Hỷ Cung để ăn mừng! Nàng ta dám chia rẽ quan hệ của tẩu và ta nên khi đó ta đã…”
Còn chưa kịp nói xong đã bị Tần Tự Tuyết cắt ngang.

“Nhị tẩu, Minh Vương phi, mẫu hậu mất giọng xem ra hai người rất vui nhỉ?”
“Đúng thế!”
Chu Oanh Oanh mỉm cười: “Đã lâu không gặp, hình như tam vương phi tiêu tụy đi nhiều nhỉ? Chính vì tam vương gia chỉ yêu thương người mới nên đã quên mất người cũ là người trên chín tầng mây rồi sao?”
Tần Tự Tuyết cạn lời, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.

Tô Oanh Oanh chẳng sợ, hung hăng trừng mắt lại nàng ta.

Lúc này Mặc Tông Nhiên vội vàng đi đến.

“Thế nào rồi? Thái y nói sao? Họng của hoàng hậu có khả năng chữa khỏi không? Sao đột nhiên lại mất giọng?”
Ông ấy hỏi liên tiếp mấy câu, vẻ mặt lo lắng và giọng điệu sốt ruột tất cả đều cho thấy Mặc Tông Nhiên đang rất lo lắng cho tình hình của Triệu hoàng hậu… Ông ấy sợ cổ họng của bà ta có thể chữa khỏi!
Dương thái y vội vàng nói.

Chưa kịp mở miệng thì thấy Mặc Tông Nhiên gọi tên: “Quán Ninh, con vào xem cho mẫu hậu đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận