Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Thục phi người có ý gì?”
Đức phi không hài lòng, bất chấp sự hiện diện của Triệu hoàng hậu, bà ta đã đấy Thục phi một cái.

Làm sao mà Thục phi có thể ngờ được bà ta sẽ đột ngột ra tay như vậy?
Cơ thể của bà ta gầy gò.

Bị Đức phi đẩy một cái, suýt chút nữa là đã ngã cắm mông xuống mặt đất.

“Sao người, người lại động tay động chân? Giống như một nữ nhân đanh đá vậy! Đức phi, nếu như bây giờ người xin lỗi ta, bổn cũng sẽ không chấp nhất hành vi như một nữ nhân thô lỗ của người!”
Thục phi không biết lớn bé nói.

“Nữ nhân đanh đá?”
Đức phi chế nhạo nói: “Có muốn bổn cung cho ngươi ở mang tầm mắt, rốt cuộc là như thế nào mới là hành vi như một nữ nhân đanh đá không?”
Thục phi làm gì dám?!

Bà ta tin rằng nếu như Đức phi dám nói như vậy, thì nhất định sẽ dám làm!
Bà ta không dám chứng kiến, Đức phi sẽ khiến cho bà ta phải chứng kiến!
“Người đầu!”
Bà ta thì thầm vài câu với công nhân phía sau.

Cung nhân cúi đầu đi ra ngoài.

Thục phi lo lắng nhìn bà ta: “Người, người muốn làm gì?”
“Ngươi sẽ sớm biết thôi!”
Đức phi trừng mắt nhìn bà ta: “Thục phi, trước kia bổn cung cho rằng ngươi ngu ngốc, nói năng thẳng thắn nên không thèm so đo với người! Nhưng con dâu của ai thì người đó xót!”
“Sau này, nếu ngươi dám sỉ nhục con dâu của bổn cung, bổn cung sẽ phá bỏ tẩm cung của ngươi!”
Không hổ danh là mẹ chồng con dâu.

Cách hành sự y chang nhau…
Vân Quán Ninh ngồi trên mái nhà buồn cười ôm mặt nhìn cảnh tượng bên dưới.

Quả nhiên, thái độ của Đức phi đối với nàng giờ đã thay đổi đáng kể rồi.

Nghĩ tới thì chắc là nhờ công của Mặc Diệp nhỉ?
Triệu hoàng hậu và Thục phi như nhìn thấy ma, lạ lùng nhìn Đức phi đang bảo vệ Vân Quán Ninh như mẹ bảo vệ con.

Nữ nhân này đã bị ai đánh tráo rồi à?
Thái độ đối với Vân Quản Ninh đã khác trước rất nhiều!
Chẳng mấy chốc, hạ nhân ban nãy đi ra ngoài đã quay lại.


Hắn ta đang ôm một con mèo trên tay, đằng sau còn dắt một con chó nữa… Đức phi đưa mắt nhìn Lý ma ma một cái, Lý ma ma xoay ngoài đi vào trong điện, đem cánh mà ban nãy Thục phi đưa tới đổ ra đất.

Lý ma ma đã đi theo Đức phi nhiều năm, làm sao lại không biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì chứ?
Bà ta đổ mạnh xuống đất, canh văng tung tóe.

Thục phi kêu lên một tiếng rồi lùi về phía sau mấy bước: “Đức phi! Người làm gì vậy?”
Cung nhân thả con mèo xuống và buông con chó ra, chó mèo ngửi thấy mùi thơm liền bắt đầu liếm canh trên mặt đất.

Tuy nhiên, chỉ có con chó là liếm rất vui vẻ, còn con mèo khi lại gần và ngửi thấy mùi canh.

Kêu “meo” một tiếng, rồi bật dậy và nhảy vào vòng tay của cung nhân trở lại.

Rõ ràng là không có hứng thú với món canh này, và thậm chí có chút chán ghét…
Đức phi nhìn Thục phi với ánh mắt buồn cười.

“Thục phi muội muội, ban nãy không phải người rằng chó mèo gì cũng đều có thể uống canh của ngươi sao?”
Bà ta ung dung đi đến trước mặt Thục phi: “Không phải sao? Mèo và chó đều uống rồi à?”
“Ngay cả con mèo cũng chán ghét món canh này của ngươi! Cũng chỉ có con chó này…”

Bà ta còn chưa kịp nói xong thì chỉ nghe thấy tiếng chó kêu “gâu gâu” rồi ngã lăn ra đất có giật, sùi bọt mép.

Nhìn thấy điều này, khuôn mặt Đức phi liền biến sắc!
Triệu hoàng hậu cũng vội vàng lùi lại một bước, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Thục phi… Trong mắt bà ta lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức hạ lệnh cho cung nhân: “Người đầu!”
“Còn không mau ném thứ xui xẻo này ra ngoài?!”
“Dọn dẹp sạch nơi này đi!”
Đáng tiếc, đây là Vĩnh Thọ Cung.

Cung nhân trong cung điện của Đức phi sẽ không dễ dàng bị bà ta sai khiến như vậy.

Không có ai tuân theo mệnh lệnh của bà ta.

Tuy nhiên, Đức phi đã nhanh chóng tỉnh táo lại và trừng mắt nhìn chằm chằm Thục phi: “Thục phi! Ngươi thật là to gan! Có phải là người hạ độc vào trong canh này không?!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận