Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Nói!”
Mặc Diệp đập mạnh lên bàn, chiếc bàn rung mạnh lên, cây bút trong tay Viên Bảo lay động, mực đen vẫy lên mặt Như Mặc.

“Mẫu thân, mọi người bàn chuyện với nhau trước đi ạ, con ra ngoài chơi đây.


Viên Bảo với vẻ mặt vô tội, buông bút xuống rồi đi ra ngoài, trông bộ dạng như một tiểu đại nhân vậy.

Như Ngọc đứng ngay cửa cũng biết điều đi theo, không cần chủ tử dặn dò.

Lúc trước, Đức Phi nương nương đã hạ lệnh cho hắn ta phải điều tra ra rốt cuộc vị “tiểu gia” này là con của ai.

Rất có khả năng đứa nhỏ này chính là con của Vương gia nhà mình.

Cho nên, trước khi chân tướng được phơi bày, vị tiểu gia này chính là tiểu chủ tử của hắn ta.

Như Mặc u oán, đưa tay lau sạch vết mực trên mặt mình, nhưng ngược lại, càng lau càng dơ: “Vương gia, thích khách đó rất quen thuộc với địa hình của kinh thành.


“Thuộc hạ đã theo dõi rất lâu, thì phát hiện ra hắn ta hình như… có quan hệ không tầm thường với Doanh Vương Phủ.


“Doanh Vương Phủ?”
Mặc Diệp ngạc nhiên, không thể tin được mà đứng hẳn dậy: “Chứng cứ đâu?”
Chỉ cần nghĩ đến việc hắn đường đường là một Vương gia, nhưng lại bị một thích khách nhỏ làm cho bị thương, mà còn bị Vân Quán Ninh chế giễu, trong lòng hắn lập tức nổi giận đùng đùng!
Lúc trước Đức Phi từng nói rằng chuyện này e là có liên quan đến các vị Vương gia.

Mặc Diệp vẫn không chịu tin.

Ngày thường, các vị hoàng huynh của hắn đều tươi cười niềm nở với hắn, sao mà có thể làm ra loại chuyện khẩu phật tâm xà như vậy?
Nhưng tình huống trước mắt, không thể nào không nghi ngờ được.


“Chính mắt thuộc hạ nhìn thấy, tên thích khách đó bước vào cửa sau của Doanh Vương Phủ như thể hắn ta đã quen với đường lối ở đó vậy.

Nhưng mà không biết hắn ta thật sự là người của Doanh Vương Phủ, hay chỉ là thủ thuật che mắt người khác.


Như Mặc nói.

Cái gọi là thủ thuật che mắt người khác đó, rất có thể là do các vị Vương gia khác cố tình làm vậy để hãm hại, vu khống Mặc Hồi Phong.

“Nói có lý.


Mặc Diệp nghiêm túc gật đầu.

Nhưng Vân Quán Ninh ngồi bên cạnh lại phì cười.

“Ngươi cười cái gì?”
Mặc Diệp cau mày nhìn sang, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của nàng, lập tức khó chịu trong lòng: “Vân Quán Ninh, nếu như ngươi dám nhìn bổn vương với ánh mắt đó lần nữa, bổn vương chắc chắn sẽ móc đôi mắt của ngươi ra!”
“Không ngờ Vương gia lại có sở thích móc mắt người khác.


Vân Quán Ninh không hề sợ hãi.

Nàng cười nói: “Sao Vương gia không nghĩ thử xem, có ai trong kinh thành này gian xảo hơn Doanh Vương?”
“Thủ thuật che mắt? Bây giờ Vương gia đang là người trong cuộc đó, sao vẫn còn suy nghĩ đơn giản như vậy nhỉ?”
Mặc Hồi Phong lòng dạ độc ác, gian xảo dối trá.

Cho dù tên thích khách kia là do hắn ta phái đến giết Mặc Diệp, hay là Tần Tự Tuyết phái đến giết Vân Quán Ninh, thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến việc Mặc Diệp không cam chịu bỏ qua, mà cho người điều tra sự việc.

Cho nên, rốt cuộc thủ thuật che mắt này có phải là do Mặc Hồi Phong tự biên tự diễn hay không, cần được điều tra kỹ lưỡng hơn.

Nhận ra ẩn ý trong lời nói của nàng, Mặc Diệp không kiềm được quét mắt qua nàng vài cái.


Vân Quán Ninh là tiểu thư Quốc Công Phủ, là kẻ ngốc có tiếng ở kinh thành, đầu óc suy nghĩ đơn giản, ngu xuẩn.

Nhưng lần này, không ngờ nàng lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ như vậy.

Hơn nữa, lời nói ban nãy của nàng, đối với lời kiến nghị của Thần Cơ Doanh cho hắn… Mặc Diệp nghi ngờ, người nữ nhân này có còn là Vân Quán Ninh ngày xưa không vậy?
Hắn cau mày, vẫy tay ra hiệu cho Như Mặc lui đi.

“Ngươi còn có ý nghĩ gì không?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Vân Quán Ninh với sắc mặt lười nhác dựa vào ghế, tùy tay lấy một quyển sách trên bàn lên đặt lên mặt mình: “Chắc Vương gia cũng biết, không hề có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống cả.


“Ngươi muốn được lợi từ bổn vương?”
Mặc Diệp trầm lắng quét mắt qua nàng.

“Cũng không phải ta lấy lợi từ ngươi, mà là cả ngươi và ta đều có lợi.


Vân Quán Ninh ngồi dậy, đặt quyển sách lên bàn: “Bất kể là Thần Cơ Doanh hay là chuyện của thích khách, ta muốn làm một cuộc giao dịch với Vương gia.


“Giao dịch?”
Ánh mắt Mặc Diệp lóe lên một cái.

Sau đó, hắn cúi đầu bật cười: “Vân Quán Ninh, chẳng lẽ ngươi không tự nhận thức được thân phận của mình sao?”
Chỉ là một tù nhân mà cũng dám đòi giao dịch với hắn?
“Nếu như Vương gia không chịu thì có thể xem như ta chưa từng nói gì.

Nhưng mà, ta biết Vương gia không phải kẻ ngốc, chắc cũng biết là nên lựa chọn như thế nào thôi.



Vân Quán Ninh xòe tay.

Ý của nàng là nếu hắn không hợp tác với cô, thì là kẻ ngốc sao?
“Dù sao thì, bởi vì Thần Cơ Doanh mà các vị Vương gia kia rình ngươi như hổ đói rình mồi vậy…”
Nàng mỉm cười: “Nếu như ta đoán không sai, phụ hoàng chắc sẽ cho ngươi vài ngày để ngươi làm ra thành tích gì đó, nếu không thì chắc là sẽ thu hồi lại Thần Cơ Doanh?”
Thần Cơ Doanh vô cùng quan trọng.

Mặc dù phụ hoàng giao Thần Cơ Doanh cho Mặc Diệp, nhưng chẳng qua chỉ là để thử bản lĩnh của hắn mà thôi.

Nếu như có bản lĩnh, thì sẽ cho hắn rèn luyện.

Nếu không có, thì phải giao ra cho người có bản lĩnh quản lý!
Thật không ngờ nàng lại đoán ra được!
Nhưng hắn vẫn ngang ngược: “Vân Quán Ninh, đừng có giở trò khôn vặt trước mặt bổn vương.


Vân Quá Ninh không đồng ý, nhướng mày hỏi: “Nếu ta đã đoán đúng rồi, sao Vương gia không nghe thử xem ta muốn giao dịch gì với ngươi?”
“Nói!”
Mặc Diệp chăm chú lắng nghe, nhưng lại bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, như thể hắn chịu nghe nàng nói là sự vinh hạnh của nàng.

“Ngươi giải trừ lệnh cấm túc ta.


Vân Quán Ninh không hề do dự nói: “Ta sẽ giúp ngươi bày mưu tính kế, bất kể là Thần Cơ Doanh hay là tranh đấu với các vị Vương gia kia!”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Mặc Diệp không tin.

“Đương nhiên là không chỉ như vậy.


Vân Quán Ninh lắc đầu: “Không chỉ phải giải trừ lệnh cấm túc, mà còn phải giao quyền lợi của Vương Phi cho ta! Ta không quan tâm những việc vặt trong Phủ, nhưng chuyện lớn của hậu viện bắt buộc phải có sự đồng ý của ta.


“Ngoài ra, tiền tiêu hàng tháng của Vương Phi không được thiếu dù chỉ một đồng.



“Ở bên ngoài, ngươi phải kính trọng ta, bất kể ai làm khó ta thì ngươi cũng phải che chở cho ta…”
Cái này mà gọi là giao dịch sao?
Rõ ràng là đang bảo Mặc Diệp hầu nàng như một tiểu tổ tông vậy!
Sắc mặt Mặc Diệp càng lúc càng khó coi, không nhịn được lên tiếng ngắt lời nàng: “Đủ rồi! Vân Quán Ninh, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Vương gia, hai chuyện này của ngươi đều không phải chuyện đùa đâu! Làm không tốt sẽ bị chém đầu đó!”
Những ngày nay, nàng đã quen thuộc với sự lật lọng, khi không nổi giận của hắn rồi, nàng chớp mắt: “Những gì ta muốn lấy lại chẳng qua chỉ là những gì ta đáng lý phải có thôi, sao lại gọi là được voi đòi tiên được?”
“Nếu như Vương gia không chịu thì cứ về suy nghĩ trước đi, nghĩ kĩ rồi hẳn đến tìm ta?”
Nói xong, Vân Quán Ninh đứng dậy bước về phòng, không nói không rằng mà hạ lệnh đuổi khách.

Sắc mặt Mặc Diệp tối sầm lại, đứng yên một chỗ.

Giây lát sau, hắn sải bước rời khỏi.

Hừ, tên nữ nhân này thật sự nghĩ là hắn sẽ năn nỉ nàng làm việc cho hắn sao?
Không có nàng, hắn vẫn là một nam nhân đội trời đạp đất!
Vừa bước ra khỏi cửa, thì thấy Viên Bảo đang nhón chân hái quả anh đào trên cây, còn không chịu để Như Ngọc giúp.

Bộ dạng nhỏ nhắn đó, nhìn như thế nào cũng thấy thích, hắn lập tức quên đi sự không vui ban nãy, nhấc chân bước về phía đó.

“Tiểu thịt viên, đệ muốn ăn sao?”
Lúc hắn đang đưa tay hái quả anh đào lóng lánh kia thì nghe Viên Bảo nói: “Không phải.


“Là mẫu thân của đệ thích ăn, đệ đang hái cho mẫu thân.


Mặc Diệp lập tức cau mày, bỏ đi mà không quay đầu lại.

Viên Bảo xoay người nhìn Như Ngọc, với vẻ mặt nghi hoặc, đưa tay gãi gãi đầu mình: “Vị gia này sao vậy? Có phải là bà dì đến thăm không? Sao lại lật mặt nhanh vậy chứ?”
“Bà dì?”
Như Ngọc khó hiểu.

Chủ tử của hắn ta đâu có bà dì nào đâu…
Diệp Mặc rời đi rồi, đến lúc trời tối rồi mới quay lại Thanh Ảnh Viện.

Vân Quán Ninh đang rửa bát, thấy hắn đen mặt bước vào, nàng tràn ngập nụ cười hỏi: “Vương gia suy nghĩ thế nào rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận