Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Quan trọng nhất là đằng sau Vân Quán Ninh còn có Mặc Tông Nhiên chống lưng.

Triệu hoàng hậu chắc chắn không dám đánh thật.

"Hơn nữa, bổn cung ngã bệnh cũng nhờ nha đầu thổi đó bạn cho! Hôm nay cho nàng ta chịu một trận, cũng có thể ghi nhớ kỹ hơn."
Đức Phi cảm thấy hả hê khoanh hai tay lại: "Trước mặt mẹ chồng là bổn cung đây, nàng ta không biết lớn nhỏ, kiêu căng ngạo mạn.

Bây giờ để hoàng hậu dạy dỗ nàng ta đàng hoàng, nàng ta mới biết thế nào là lợi hại!"
Xem nàng về sau còn dám hung hăng càn quấy trước mặt bà ta không!
Đức Phi mỉm cười, Lý ma ma lại bày ra vẻ mặt than khóc: "Nương nương, như vậy không hay
lắm!"
"Nếu như Vương phi biết được, chắc chắn sẽ nói nương nương người quên ơn phụ nghĩa..."
Những lời sau cùng, Lý ma ma nói rất nhỏ.

Đức Phi lườm bà ta một cái, rơi vào tình trạng mâu thuẫn, phút chốc không biết rốt cuộc có nên đến Khôn Ninh Cung cứu Vân Quản Ninh không.

Đúng như bà ta dự đoán, lúc này Vân Quán Ninh đã bị người trói chéo hai tay rồi...!không phải, là bị trói trên ghế, hai ma ma cao to vạm vỡ cầm thước đứng bên cạnh, đợi Triệu hoàng hậu xử lý.


Nhưng vẻ mặt Vân Quán Ninh không hề hoảng hốt chút nào, lại càng không cầu xin tha thứ.

Triệu hoàng hậu thấy dáng vẻ ung dung bình tĩnh của nàng, bà ta vô cùng thích thú bước đến gần: "Vân Quán Ninh, người đang nghĩ gì vậy?"
"Lẽ nào người còn đang nghĩ, khi nào thì hoàng thượng và lão thất, hay là Đức Phi đến cứu ngươi sao?"
"Không phải đâu mẫu hậu."
Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên, hai tay chống cằm, không giống như người sắp bị đánh, trái lại còn giống như đang nằm trên ghế lười biếng phơi nắng.

"Nhi tức chỉ đang nghĩ..."
Bỗng nhiên nàng bật cười khanh khách: "Không biết lát nữa lúc bị đánh, hét lớn lên mới không đau như thế, hay là giữ sức đợi lát nữa cáo trạng với phụ hoàng."
"Triệu hoàng hậu: "..."
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, bà ta cau mày thật chặt: "Ngươi phạm phải tội lớn, bổn cung là chủ của hậu cung, lại còn là mẹ chồng của ngươi, dạy dỗ trách phạt người cũng phải"
21
Tiện nhân này, lại còn dám quang minh chính đại nói muốn cáo trạng với hoàng thượng sao?
Lẽ nào lại như vậy được!
"Nếu đã như vậy, bổn cung lại muốn xem thử, lát nữa người còn có sức để cáo trạng không!"
Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, căn dặn ma ma: "Đánh!"
Ma ma vội vàng giơ thước lên, bỗng nhiên Triệu hoàng hậu ngăn lại: "Chờ đã!"

"Vân Quán Ninh, bổn cung cho người một cơ hội để không bị đánh."
Cơ hội không bị đánh?
Vân Quán Ninh tỏ ra rất hứng thú: "Mẫu hậu nói nghe thử?"
"Con người người rất thú vị.

Bồn cung trước nay đều thích người thú vị và ngoan ngoãn, nếu sau này người thường xuyên đến Khôn Ninh Cung trò chuyện với bổn cung, hôm nay bổn cũng sẽ tha cho ngươi một lần."
Vân Quản Ninh cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Triệu hoàng hậu cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ nàng trả lời.

Mọi người đều là người trưởng thành, Triệu hoàng hậu có ý gì, Vân Quán Ninh rất nhanh đã đoán ra được.

Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi: "Mẫu hậu muốn thọc gậy bánh xe sao?"
"Thọc gậy bánh xe?"
"Chính là...!để ta thân cận với người, phản bội mẫu phi? Như vậy không hay lắm! Thật ra mẫu phi đối xử với ta rất tốt!"
Không ngờ, Vân Quán Ninh lại thẳng thắn như vậy.

Triệu hoàng hậu nghiêm nét mặt, có vẻ thẹn quá hóa giận: "Ngươi dám tùy tiện suy đoán ý của bổn cung, bôi nhọ bổn cung sao? Đảnh cho ta!"
Bà ta không cho nàng cơ hội này nữa!
Ma ma hung hăng giơ thước lên.

Thấy thước sắp đánh xuống, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng: "Dừng tay!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận