Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


"Vừa nãy tẩu còn nói trái tim của tẩu vẫn đang ở chỗ vương gia nhà ta đó! Lẽ nào đều là nói dổi, muốn để cho vương gia nhà ta đồng cảm thôi sao? Trái tim của tẩu ở đâu?"
Vẻ mặt Tần Tự Tuyết càng thêm lúng túng, Vân Quản Ninh bèn cười vui vẻ hơn.

"Ta không có, không phải!"
Tần Tự Tuyết phủ nhận liên tục.

"Vận may của ta hôm nay thật tốt, lại có thể bắt gặp đúng lúc Doanh Vương phi thổ lộ lòng say mê với vương gia nhà ta."
Vân Quán Ninh cười lạnh lùng.

Những lời này khiến Tần Tự Tuyết nhớ đến chuyện trong định nghỉ mát, vào buổi tiệc mừng sinh thần của Đức Phi tối hôm đó.

Cảm giác quẫn bách, xấu hổ và giận dữ lẫn lộn, khiến nàng ta không biết giấu mặt vào đầu, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!
Vân Quán Ninh tặc lưỡi: "Phải nói là Doanh Vương phi cũng say mê thật, gả cho Doanh Vương bốn năm rồi, vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên vương gia nhà ta."
Nàng khẽ vỗ tay, giống như đang vỗ tay cho Tần Tự Tuyết.


Những lời tiếp theo đã khiến Tần Tự Tuyết giống như đặt mình trong hầm bằng, thật muốn xé cái miệng của Vân Quán Ninh!
Chỉ nghe nàng cười khanh khách vài tiếng, sau đó bỗng nhiên nói: "Nếu tẩu đã nhớ mãi không quên vương gia nhà ta, vậy mấy năm nay sao tẩu có thể chịu đựng được?"
"Hai nữ nhi đó của tẩu, lại được sinh ra như thế nào?"
"Lẽ nào là Doanh Vương cưỡng dâm tẩu sao?"
"Ầm" một tiếng.

Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy máu trên cơ thể lập tức xộc lên đỉnh đầu, nàng ta ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Vân Quán Ninh.

Những lời thẳng thắn và xấu hổ như vậy, rốt cuộc một nữ nhân sao lại có thể nói ra mà không biết ngượng!
Lại còn ở nơi đông người như vậy!
Vẻ mặt Tần Tự Tuyết không còn chút máu, rất nhanh gương mặt đã trở nên xám xịt, chỉ cảm thấy những lời vừa nãy quá chói tai, không nhịn được run rẩy giơ tay chỉ vào Vân Quán Ninh: "Muội, muội..."

"Ta làm sao? Ta nói sai sao?"
Vân Quán Ninh nhướng mày, không thèm để ý: "Không phải Doanh Vương cưỡng dâm tẩu, lẽ nào là mê hoặc tẩu sao?"
Lúc này, ngay cả vẻ mặt của Mặc Diệp đang ngồi cạnh nàng cũng hơi mất tự nhiên.


Hắn khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ninh Nhi, đừng nói bậy."
Tử Tô cũng cứng đơ tại chỗ, giống như đang chịu ngũ lôi oanh đỉnh.

Như Ngọc kinh ngạc nhìn Vương phi nhà mình, trong lòng vô cùng bái phục nàng.

Lợi hại!
Vương phi thật lợi hại! (Tiếng vỡ òa)
Trong lòng hắn đang kêu gào tiếp sức cho Vân Quán Ninh, nóng lòng muốn nói chuyện này cho Như Mặc và Như Yên.

Để bọn họ biết được tiết mục Vương phi nhà mình lật mặt Doanh Vương phi, đúng là quá đặc sắc!
Thấy Tần Tự Tuyết lung lay sắp ngã không nói nên lời, Vân Quán Ninh bèn giễu cợt.

Trí nhớ của Doanh Vương phi này đúng là không tốt lắm, chưa được bao lâu lại đến trêu chọc nàng.

Hôm nay phải khiến nàng ta ghi nhớ thật kỹ!
Nàng nhấc tay chống cằm, như đang suy nghĩ điều gì nhìn Tần Tự Tuyết: "Nếu Doanh Vương phi đã một lòng say mê vương gia nhà ta, chit 'ng hãy chứng minh lòng say mê của tẩu một chút đi?"
"Chứng minh?"
Tần Tự Tuyết nhíu mày thật chặt, trong lòng có linh cảm chẳng lành: "Chứng minh thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận