Nhìn theo bóng lưng rời đi đầy cô quạnh của Tần Liệt, lòng Diệp Hạ như bị người cào cấu.
Áo lính kia nàng vẫn cất giữ cẩn thận.Diệp Hạ cũng nhận ra được tình cảm Tần Liệt dành cho nàng là khác biệt, nhưng nàng không có dũng khí để đối diện với thứ tình cảm ấy.
Nàng không thể!Diệp Hạ đứng lên nhìn vào mình qua gương, vẻ mặt khôi phục lại như thường, "Mang bữa sáng lên đi!""Vâng, chủ tử!"Tử Vũ ngoài cửa nhanh chóng xuống phòng bếp đi lấy đồ ăn sáng.
Còn cách một đoạn đường mới tới được phòng bếp thì lại bắt gặp Thanh Trúc(Lãnh Mộ Hiên) đang bê một khay thức ăn đi về phía này. "Thanh Trúc tỷ tỷ, đây là đồ ăn sáng của Vương Phi sao?" Lãnh Mộ Hiên: "Đúng vậy, đây là một ít cháo nhà bếp vừa chuẩn bị cho Vương Phi, ta nghĩ nên đưa qua cho Vương Phi dùng ngay khi còn nóng." Tử Vũ: "Đa tạ Thanh Trúc tỷ lo lắng cho Vương Phi chu toàn như vậy, muội sẽ nói lại với người để người ban thưởng cho tỷ." Nói xong liền đưa tay nhận lấy khay cháo từ tay Lãnh Mộ Hiên, "Bữa sáng của Vương Phi không cần làm phiền tỷ nữa, cứ để muội."Lãnh Mộ Hiên xua xua tay, "Không sao! Không sao! Không cần phải nói lại với Vương phi đâu, đây cũng là việc ta nên làm mà."Tử Vũ không nói gì thêm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu một cái xã giao với Lãnh Mộ Hiên rồi rời đi.
Nàng là người rất ít nói, hôm nay nhiều lời với Lãnh Mộ Hiên như vậy cũng là vì thấy thời gian qua hắn là thật tâm phục vụ Diệp Hạ.Lãnh Mộ Hiên thấy Tử Vũ mang khay cháo đi mà trong lòng nóng như lửa.
Hắn xoay qua xoay lại giữa hành lang mấy vòng rồi lấy hết dũng khí đuổi theo Tử Vũ đến phòng Diệp Hạ. Lúc hắn từ xa lén lút thò đầu ra từ cạnh cửa nhìn lén thì Diệp Hạ đã bắt đầu cầm lấy muỗng múc cháo.Từng muỗng từng muỗng được cho vào miệng Diệp Hạ, trên mặt nàng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng không một cảm xúc. Lãnh Mộ Hiên từ xa chứng kiến cảnh này, hắn nuốt nuốt nước miếng; cổ họng khô khốc, trong lồng ngực bùm bùm như trống đánh.Hiện giờ hắn đã có bảy thành chắc chắn về bệnh tình của nàng. Trong bát cháo kia hắn đã lén lút cho thêm vào một lượng lớn muối, lượng muối kia người bình thường chỉ cần nếm một miếng sẽ không tự chủ được mà phun ra ngoài nhưng Diệp Hạ lại có thể ung dung ăn hết cả bát mà trên mặt không một chút biến hóa nào.Lãnh Mộ Hiên từ sau cái lần “vô tình” chạm vào cổ tay Diệp Hạ thì trong lòng đã có hoài nghi.
Nhớ lại những lần dùng bữa khác thường của Diệp Hạ, mối nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn hơn, vậy nên hôm nay hắn mới quyết định thử một phen.
Không ngoài dự đoán của hắn, nàng quả thật có thể ăn hết bát “cháo muối” đó. Sở dĩ nói hắn nắm chắc bảy thành là bởi còn có một khả năng nữa đó là: có thể là do nàng có sở thích đặc biệt.
Nhưng khả năng này không lớn lắm!Để tránh trường hợp ba thành còn lại kia mới là đúng, Lãnh Mộ Hiên quyết định liều chết thử nghiệm một lần nữa.Lãnh Mộ Hiên cảm thấy thật uất nghẹn, muốn chữa bệnh cho người ta mà ngay cả cơ hội bắt mạch cũng không có, phải tìm mọi cách để thử nghiệm suy đoán của mình.
Nếu để nàng biết được hắn đã động tay động chân vào thức ăn của nàng, liệu nàng có buông tha cho hắn không?Lãnh Mộ Hiên không hề biết rằng, không cần đợi nàng ra tay, những người bên cạnh nàng cũng đã không tha cho hắn.Mặc dù trong lòng Diệp Hạ hết sức chua xót, nhưng nàng không muốn để Tần Liệt có gì hoài nghi nên nàng vẫn phải cố ra vẻ như không hề có gì xảy ra, vì vậy bữa trưa và bữa tối Diệp Hạ đều dùng bữa chung với đám người Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh.Lãnh Mộ Hiên không dám thử, lỡ như không may bị phát hiện, vậy hắn chết chắc.
Hắn còn chưa muốn chết nhanh như vậy.Sáng ngày hôm sau, Lãnh Mộ Hiên tận tâm phục vụ lại tự mình đem bữa sáng tới cho Diệp Hạ.
Lần này Tử Vũ còn chưa kịp đi lấy bữa sáng thì đã thấy Lãnh Mộ Hiên bưng mâm đến trước cửa phòng, nàng đành để cho hắn tự mình bê vào đặt lên bàn cho Diệp Hạ. Lãnh Mộ Hiên quả thật là tự tìm đường chết mà!Thức ăn vừa được đặt xuống thì Tử Hàn đến.
Hắn hoàn toàn không khách khí ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạ."Oa…! Tỷ tỷ! Bữa sáng hôm nay của tỷ thật đặc biệt, màu sắc thật mới lạ! Đệ còn chưa thấy qua món sủi cảo nào có màu đỏ xinh đẹp như thế này đâu!""Đệ có muốn thử một miếng không?" Diệp Hạ gắp một miếng sủi cảo màu đỏ cho vào bát rồi đẩy về phía Tử Hàn.
Chỉ cần là thứ Tử Hàn thích, Diệp Hạ sẽ không ngần ngại mà đưa cho hắn. Tử Hàn hớn hở gật đầu lia lịa, nhanh chóng gắp lấy miếng sủi cảo mà Tỷ tỷ đưa cho vào miệng.Lãnh Mộ Hiên đứng một bên mấp máy môi nói không ra lời, bước chân không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.Bùm!!!Cả khoang miệng Tử Hàn như vừa trải qua một trận nổ lớn.
Cảm giác nóng rực như muốn thiêu cháy môi lưỡi hắn.Tử Hàn nhanh chóng phun ra toàn bộ những gì có trong miệng, nước miếng không tự chủ được mà chảy ra hàng dài.
Cả khuôn mặt khôi ngô bị thiêu đốt đến đỏ hoe.
Tử Hàn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, Tử Hàn gầm lên một tiếng đầy giận dữ.
Từ Tây viện phát ra tiếng gầm làm chấn động cả Chiến Vương phủ."LÀ KẺ NÀO???"Diệp Hạ trong mắt lóe lên tia tức giận.
Một phi tiêu chuẩn xác nhắm vào mi tâm Lãnh Mộ Hiên phóng tới. Lãnh Mộ Hiên toàn thân run lên.
Chân như bôi mỡ, cả người như một cơn gió phóng ra khỏi quỹ đạo bay của lưỡi hái tử thần. Vụt! Thân ảnh Tử Hàn biến mất khỏi phòng. Lãnh Mộ Hiên đang liều mạng hướng phía rừng cây chạy tới.
Như một loại linh cảm, Lãnh Mộ Hiên đột nhiên nghiêng người sang bên trái; một âm phong bén nhọn rít qua tai hắn, kế tiếp là một mũi kiếm sắc bén xuyên qua cổ áo hắn. Lãnh Mộ Hiên hú hồn hú vía mặt cắt không ra máu, nhưng năng lực chạy trốn của hắn quả thật không hề tầm thường.
Sau khi may mắn thoát khỏi kiếm của Tử Hàn, hắn không hề quay đầu ném ra sau một gói bột trắng rồi đổi một hướng khác chạy trối chết. Tử Hàn vội dùng nội lực làm tản đi lớp bột trắng trong không khí không kịp ngăn trở Lãnh Mộ Hiên để hắn chạy đi mất.
Hắn giận dữ thu kiếm vào vỏ, thân hình lay động rồi dần dần mờ nhạt như muốn tan vào trong hư vô, thân ảnh hắn lại biến mất lần nữa. "Lãnh Mộ Hiên! Ngươi thật to gan, còn dám đánh trả!"Diệp Hạ nhìn thấy Lãnh Mộ Hiên vậy mà dám dùng độc bột với Tử Hàn của nàng, nàng mím môi giận dữ, siết chặt thanh chủy thủ trong tay. Vụt! Vụt! Soạt! soạt! soạt!Âm thanh hai người rượt đuổi ngày một kịch liệt. Mới sáng sớm, khắp nơi vẫn còn là một mảnh yên tĩnh mà động tĩnh nơi này lại quá lớn, những người luyện võ như Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh làm sao mà ngồi yên được.
Chỉ trong chốc lát hai người này đã không hẹn mà cùng xuất hiện trong Tây viện.Vèo một tiếng, một phi thanh chủy thủ xượt qua tóc mai Lãnh Mộ Hiên bay ra mấy sợi tóc. "Ta muốn giải thích! Hãy nghe ta giải thích…!" Lúc này Lãnh Mộ Hiên không thèm giả giọng nữ nữa mà hét lên bằng giọng thật của mình. Làm nghề y như hắn thì quá thảm rồi!Trong chỗ tối, Tử Hàn nghe thấy thế thì tròng mắt rực lửa.
Hắn thu liễm toàn bộ khí tức trên người, âm thầm tiến lại gần Lãnh Mộ Hiên rồi mới nhẹ nhàng rút kiếm.
Hắn muốn giết chết tên nam nhân này! Dám giả mạo thành nữ nhân ở bên cạnh tỷ tỷ hắn là có ý đồ gì?"Không tốt!" Lãnh Mộ Hiên thốt lên một câu rồi giật lùi người lại nhưng vẫn là có chút chậm.
Mũi kiếm không biết từ đâu chui ra xỏ ngang qua ngực hắn, để lại một đường máu nhỏ trên ngực.
Ngực áo bị đường kiếm xé toạc lộ ra vòm ngực rắn chắc của nam nhân, ngay cả hai khối bánh bao kia cũng không thấy đâu nữa.Tử Hàn nhìn hai cái bánh bao lăn lông lốc trên đất, mí mắt giật giật. Chỉ chậm một chút nữa là đã mất mạng rồi.
Lãnh Mộ Hiên có khổ mà không thể tả. Vừa bò qua ngưỡng cửa diêm phủ, còn chưa nhặt về hết hồn phách thì một nguy cơ khác lại nối tiếp ập đến, thanh chủy thủ sắc bén nhanh như tia sét lao tới. Keeng….eeng…ng…! Một thanh kiếm chắn ngang đánh bay thanh chủy thủ.
Vụt! Vụt! Vụt! Tần Liệt nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy thanh chủy thủ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...