Vương Phi Bí Ẩn


Trong hoàng cung, Đông Phương Thiếu Khanh vừa từ bên ngoài trở về, đang định mở cửa vào phòng thì sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc : "Đã lâu không gặp! Thái tử!"Hắn toàn thân chấn động, sâu trong linh hồn cũng run rẩy.Là nàng!Hắn vừa xoay người liền nhìn thấy một người mặc áo khoác đen đội mũ trùm kín đầu đang dựa lưng vào một thân cây gần đó, dáng vẻ như đã đợi ở đây được một lúc."Là nàng! Nàng còn sống." Đông Phương Thiếu Khanh mừng như điên."Đúng vậy! Ta còn sống." Nàng cong môi cười nhẹ, đưa tay bỏ xuống mũ áo trên đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp mà suốt gần ba tháng này hắn không thể nào quên."Thời gian qua nàng đã ở đâu?" Có phải là đã bị thương rất nặng không?"Ta ở trong Chiến Vương phủ trị thương." Nàng cũng không có gì phải giấu hắn."Chuyện ở Thiên Sơn…" "Chuyện đó ta chỉ là để báo đáp ơn trợ giúp của ngươi, ngươi đừng để trong lòng." Không đợi hắn nói xong nàng đã vội ngắt lời.Nàng biết hắn chắc chắn sẽ hiểu nhầm chuyện đó. Ba tháng trước, trên vách núi Thiên Sơn. "Tịnh Huyền đại sư, sao phải đuổi cùng diệt tận như vậy chứ? Chúng ta cũng chỉ là làm hỏng một cuốn sách mà ngài lại muốn dùng mạng nàng để bồi thường, như vậy kinh phật mà các người đọc mỗi ngày đều là lừa người sao?" Đông Phương Thiếu Khanh chắn trước mặt Tô Nguyệt Như chất vấn Tịnh Huyền đại sư. Tịnh Huyền phẫn nộ, nét mặt vặn vẹo đến đỏ lên hết sức dữ tợn.

"Hừ! Các ngươi nói thật dễ nghe! Ta mặc dù không biết nội dung cuốn sách kia viết là gì, nhưng đó là đồ vật mà sư phụ đã giao phó lại cho ta, vậy chắc chắn là đồ vật hết sức trân quý.

Ngài ấy đã giao cho ta phải dùng cả tính mạng để bảo vệ nó, không để bất kì kẻ nào đụng tới.

Vậy mà…hừ! Nàng ta không những động vào mà còn đem hủy đi nó.

Không giết nàng, ta lấy gì ăn nói với sự phụ?"Lúc đó sư phụ chỉ giao cho hắn một cái hộp làm bằng gỗ, có vẻ rất trân quý rồi từ giã cõi đời.

Hắn đang bận bịu lo hậu sự cho sư phụ, còn chưa kịp tìm hiểu bên trong cất giữ cái gì thì đã bị Tô Nguyệt Như nhân cơ hội tang lễ lẻn vào thiếu lâm tự tìm thấy chiếc hộp mở ra xem, xem xong còn thiêu hủy ngay tại chỗ.Sư phụ còn chưa lạnh xác mà di vật duy nhất đã bị người hủy đi, hắn không tức giận sao được?"Thái tử, ta khuyên ngài không nên xen vào chuyện này, nếu ngài vẫn cố chấp ta cũng sẽ không khách khí." "Tịnh Huyền đại sư, dù ta không biết nội dung cuốn sách là gì, nhưng ta tin tưởng nếu nàng quyết định đốt nó đi, chắc hẳn có lý của nàng." Đông Phương Thiếu Khanh không chịu nhường đường.Thấy hai người này đều không biết cuốn sách kia viết cái gì, Tô Nguyệt Như liền tiết lộ cho bọn họ một chút manh mối.

Dáng vẻ thờ ơ, khoanh tay, "Cuốn sách kia là một bí thư dùng để hại người.

Ta là đang tạo phúc cho muôn dân."Tịnh Huyền đại sư nghe nàng nói vậy tức giận đùng đùng, không thèm để ý Đông Phương Thiếu Khanh vẫn đang đứng chắn trước người Tô Nguyệt Như, ra lệnh, "Giết!"Một đám mấy trăm tăng nhân đầu trọc đang  bao vây hai người bên bờ vực ùn ùn ùa lên.

Tịnh Huyền cũng nhảy vào cuộc chiến. Hai bên đao phong kiếm ảnh một lúc thì Đông Phương Thiếu Khanh thấy một tên tăng nhân có ý đánh lén Tô Nguyệt Như từ phía sau.

Hắn không suy nghĩ được nhiều, hốt hoảng lao đến ngăn cản tên tăng nhân kia.

Tịnh Huyền đại sư lúc này cung chen vào một chân.

Hắn cản được một đao của tăng nhân kia, cũng phải hứng chịu một chưởng lực mạnh mẽ của Tịnh Huyền.


Đông Phương Thiếu Khanh phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cũng bị lùi ra sau mấy bước sát mép vực. Cũng thật là xảo diệu, vị trí hắn đứng là một tảng đá lớn nằm lồi ra phía ngoài vách núi.Hòn đá kia vốn đã nằm chênh vênh ở đó chỉ chờ cú chạm chân của hắn liền ầm ầm rơi xuống, kéo theo Đông Phương Thiếu Khanh cùng rơi theo.Mọi việc diễn ra quá nhanh, Đông Phương Thiếu Khanh còn chưa kịp phản ứng thì đã có một sợi dây leo quấn lấy chân hắn làm hắn bị treo lơ lửng giữa không trung.Đầu bên kia sợi dây leo, Tô Nguyệt Như âm thầm cười khổ.

Nàng thì đang cố gắng hết sức để giữ lấy Đông Phương Thiếu Khanh mà đám tăng nhân này lại thừa cơ hội xông lên giết nàng. Nàng không muốn Đông Phương Thiếu Khanh phải vì mình mà mất mạng.

Hắn có ơn giúp nàng tìm ra nơi cuốn sách kia cho nàng.Nhớ đến nội dung trong cuốn sách kia viết, một nỗi bi thương tuyệt vọng trào lên trong lồng ngực.

Công sức hơn mười năm tìm kiếm của nàng, vậy mà đến cuối cùng lại nhận được một đáp án như vậy.Nàng có loại cảm giác giống như cả thế gian đang ruồng bỏ nàng. Hiện tại đang trong tình thế cấp bách, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.

Không còn sự lựa chọn nào khác, nếu đã như vậy, vậy thì để cho Đông Phương Thiếu Khanh đi.Nàng nhìn ra xung quanh thì thấy cách đó không xa có một cành cây cũng bị chìa ra bên ngoài giống như tảng đá kia.

Đây có lẽ thật sự là định mệnh!Nàng lao nhanh về phía cành cây kia rồi buông mình nhảy xuống. Đông Phương Thiếu Khanh đang bị treo lơ lửng thì đột nhiên có một lực đạo mạnh mẽ kéo hắn lên.

Chỉ trong nháy mắt, thân mình hắn đã nằm vắt vẻo trên một cành cây.

Hắn âm thầm mừng rỡ, nụ cười bên khóe môi còn chưa kịp giương cao thì đã thấy đầu dây bên kia Tô Nguyệt Như đang cheo leo giữa không trung. Thấy được Đông Phương Thiếu Khanh đã an toàn, bàn tay đang nắm dây leo của Tô Nguyệt Như cũng buông lỏng.

Ngay lúc này, chiếc khăn che mặt vẫn đeo trên mặt nàng bị gió cuốn đi, lộ ra gương mặt tuyệt trần mà lần đầu tiên Đông Phương Thiếu Khanh nhìn thấy."Không…!" Đông Phương Thiếu Khanh kêu lên đau đớn. Tô Nguyệt Như vừa buông tay thì lập tức hối hận.Ngay khi toàn thân nàng được buông lỏng thì thần trí nàng lại gào thét: Tử Hàn! Vậy còn Tử Hàn thì sao? Hắn phải làm sao bây giờ? Còn có đám người Tử Nhất nữa.

Nàng sao có thể ích kỷ như vậy được?Cùng lắm thì nàng chịu thêm vài lần cái cảm giác lột gia rút xương kia.

Cùng lắm thì nàng không cần có hạnh phúc của riêng mình.Nàng dù có phải làm một bà cô khó ưa cũng không thể cứ như vậy mà bỏ mặc tiểu Hàn Hàn của  nàng được.Nàng tay chân bắt đầu quơ loạn xạ nhằm bắt lấy vật gì đó.

Ông trời cũng không phụ lòng nàng, sau một lúc nàng cũng bắt được một sợi dây leo.


Lúc này nàng đã nhìn thấy rõ sự vật dưới vách núi.

Vách núi quá dốc, nàng không thể lại leo lên.  Khoảng cách để đến đáy vực còn quá xa không thể nhảy xuống.Phía bên kia bờ vực là một thác nước dốc đứng đang ầm ầm dội xuống, phía dưới là một dòng nước chảy xiết dữ dội.

Nàng quyết định đánh liều một phen.Nàng nắm chặt sợi dây leo rồi bắt đầu mượn lực từ vách núi sau lưng đẩy người ra bên ngoài.Lần thứ nhất, không được!Lần thứ hai, vẫn chưa được! Lần thứ ba, thiếu một chút!Lần thứ tư, chính là lúc này!Nàng buông tay, thân thể như một cánh bướm rơi xuống, trong nháy mắt đã bị dòng nước nhấn chìm, dòng nước ầm ầm đổ xuống như muốn gột sạch mọi sự yếu hèn trên thế gian, mang theo nàng trôi đi."Nhưng chuyện nàng đã cứu ta là sự thật." Đông Phương Thiếu Khanh tiến lên mấy bước về phía nàng, cắt ngang dòng suy tư của nàng về chuyện ba tháng trước. "Thái tử không cần phải cảm kích ta.

Ta và ngươi quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, ta cũng đã xem ngươi như là bằng hữu.

Cứu ngươi một mạng cũng là chuyện nên làm." Dừng một chút nàng lại nói tiếp.

"Ta hôm nay đến tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi." Bị cắt ngang, Tô Nguyệt Như cũng nhớ đến việc chính sự khi đến đây. "Nàng có chuyện gì muốn hỏi ta cứ nói, ta sẽ không giấu giếm.""Không có gì.

Ta chỉ muốn hỏi, gần đây có người nào đến tìm ngươi về chuyện của ta sao?""Có.

Bốn ngày trước có ba người đến tìm ta hỏi ta chỗ nàng rơi xuống."Tô Nguyệt Như hít sâu một hơi, "Vậy ngươi đã nói sự thật với họ?""Đúng vậy.

Họ đi ngay khi ta vừa nói ra chỗ đó.""Ý ngươi là bọn họ đã đi Thiên Sơn."Lòng Tô nguyệt Như như bị ai đó đâm cho một nhát. " Đúng vậy.

Nàng cũng…" muốn đến đó tìm họ sao? Ta đi cùng nàng.

Nhưng lời còn chưa nói xong, thân ảnh nàng đã biến mất trong bóng đêm.


Đông Phương Thiếu Khanh há hốc miệng nhìn nàng rời đi không nói được gì. Phía dưới vách núi Thiên SơnTrong đêm tối, tiếng gào kêu như vang vọng đất trời.

Giữa mảnh rừng hoang vu vắng lặng, âm thanh kia càng thêm thê lương."Tỷ..tỷ..ỷ..ỷ…! Tỷ..

tỷ…ỷ…ỷ..ỷ…." Giống như tiếng của con thú nhỏ đi lạc đang gào rú gọi đàn.

Âm thanh như than như khóc, như tiếng nức nở của trẻ nhỏ cần sự vỗ về an ủi của người thân yêu văng vẳng không dứt.

Tiếng vọng từ giữa hai bên vách núi núi vọng về như đangchế giễu người cất tiếng gọi.Tử Hàn đã gào khóc đến tuyệt vọng.

Tròng mắt khóc đến đỏ au, cổ họng khản đặc gọi không ra tiếng, đôi giày dưới chân bị giày vò đến không còn hình dáng.Hắn không tìm được nàng, tỷ tỷ của hắn! Hắn mất đi nàng rồi!Trời đất  như đang quay cuồng, đôi chân bỗng dưng mềm oặt, hắn dần mất đi ý thức, cả người đổ ra phía sau ngã xuống.Tử Nhất và Tử Tam nhanh chân nhanh tay đỡ lấy hắn.

Nhìn vào gương mặt tiều tụy của thiếu niên trên tay, Tử Nhất lại rơi xuống một giọt lệ nóng.

Hai người họ cũng đau lòng không thua gì hắn.

Suốt hai ngày hai đêm bị nỗi tuyệt vọng đầy đau đớn vây lấy, trong lòng như bị đào khoét một lỗ lớn.

Trống rỗng! Nhưng bọn họ lại không được phép ngã xuống.

Nàng không chấp nhận kẻ hèn yếu ở bên.Cõng thiếu niên lên lưng, ba người rời khỏi đó ngay trong đêm.Tô Nguyệt Như hận chết chính mình.

Nếu biết trước mọi việc sẽ trở nên tồi tệ như vậy dù có chết nàng cũng phải bò trở về ngay lúc vừa thoát ra khỏi dòng nước.  Nàng càng hận mình hơn nữa, Tử Phong đã rời đi xa rồi, muốn gọi nó trở về cũng phải mất mấy ngày, thật sự không kịp! Nàng chỉ còn cách ngồi xe ngựa.Lòng nàng nóng như lửa đốt. Lúc nàng đến được nơi nàng từng rơi xuống thì đã là mấy ngày sau, nơi này đã không thấy được dù là một bóng người. Lòng nàng lại lần nữa như bị người cào xé.Tô Nguyệt Như tìm không thấy người liền nhanh chóng quay về kinh thành.

Nàng phải nghĩ cách khác tìm hắn.Thiên Sơn còn được mệnh danh là Thánh Sơn.Cái danh này được người dân trong thiên hạ biết đến mới khoảng năm mươi năm trước.

Trước thời điểm đó, Thiên Sơn chỉ là một ngọn núi vô danh nằm giữa ranh giới hai nước Tây Nhạc và Đông Thương.Vì ngọn núi này quá cao, địa hình dốc đứng vô cùng hiểm trở, không thể trồng trọt chăn nuôi gì, càng không phải là nơi cho người ở.


Nhưng cho đến một ngày nọ, có một tăng nhân không biết từ đâu tới, lấy danh nghĩa truyền phật giáo cho nhân gian dừng chân tại ngọn núi này, xây dựng nên thiếu lâm tự hiện tại.Sở dĩ ngọn núi này địa hình hiểm trở khó đi như vậy nhưng vẫn được vô số dân chúng trong nhân gian không ngại gian khó leo lên đỉnh núi chỉ để thắp một nén nhang, xin một lá bùa bình an là vì vị chủ trì chính là vị tăng nhân kia có phật hiệu là Tịnh Không, có năng lực giải đáp kinh phật hết sức phi phàm.

Tất cả những người đến chùa nghe giải kinh đều ra về với tâm tình thanh thản mãn nguyện, giống như đã trút bỏ được tất cả gánh nặng của thế gian.Điều đáng chú ý hơn chính là những lá bùa của Tịnh Không đại sư, có thể nói là xin gì được nấy, nhưng không phải ai cũng có thể xin được lá bùa do đích thân Tịnh Không đại sư vẽ, mà chỉ những người mà đại sư nhận định là có phật duyên mới có cơ hội đó.

Tô Nguyệt Như cũng là nhờ vào tin tức vê sự huyền diệu ấy mới tìm đến và đào ra được bí mật bị cất giấu nhiều đời nay.

Nàng cũng trực tiếp chặt đứt không để nó tiếp tục truyền nối cho đời sau.Tô Nguyệt Như vừa về đến Vương phủ thì đã thấy Lãnh Mộ Hiên như kiến bò chảo nóng hối hả tìm nàng.Lãnh Mộ Hiên thậm thà thậm thụt kéo Tô Nguyệt Như vào phòng, "Ta đã tìm được tung tích ba người kia nhưng mà chúng ta phải nhanh lên nếu không bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.""Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ từ từ nói cho rõ ràng đi." Ba người kia cũng không dễ đối phó như vậy. "Những ngày gần đây có rất nhiều người không rõ lai lịch trà trộn vào Đông Thương.

Vương gia cho rằng bọn chúng vào Đông Thương là có ý đồ gây rối nên đã theo dõi bọn họ rất lâu.

Hôm nay ba người kia sẽ cùng một nhóm người không rõ lai lịch khác gặp nhau ở một miếu hoang ngoại thành, Vương gia đã cho người mai phục ở đó từ sớm, chỉ chờ bọn họ đến đông đủ là sẽ tóm gọn luôn một mẻ."Mí mắt Tô Nguyệt Như nhảy lên mấy cái liên tục.

Mấy người này chạy đi tìm nàng cũng thôi đi, còn dẫn theo nhiều tướng sĩ như vậy.

"Dẫn đường đi!"Lãnh Mộ Hiên lập tức đi dắt hai con ngựa đến trước mặt Tô Nguyệt Như rồi tự mình nhảy lên lưng một con ngựa.Roi trong tay vung lên, con ngựa nhanh như chớp đã lao ra khỏi phủ.

Hắn phi ngựa được một đoạn thì có cảm giác có gì đó không đúng.

Quay đầu nhìn lại thì làm gì thấy Tô Nguyệt Như phía sau.Lãnh Mộ Hiên không hiểu chuyện gì giục ngựa quay lại thì thấy nàng vẫn đang đứng đó chưa hề lên ngựa."Ngươi sao vậy? Không muốn đi nữa sao?" Lãnh Mộ Hiên ngây ngô hỏi."Không có xe ngựa sao?" Tô Nguyệt Như cũng ngây ngô hỏi lại."..."Lãnh Mộ Hiên đơ ra mấy giây.

Không phải là nàng không biết cưỡi ngựa đấy chứ?Lãnh Mộ Hiên không chịu nổi tò mò thật sự hỏi ra tiếng, "Ngươi không biết cưỡi ngựa?"Tô Nguyệt Như cũng lẽ thẳng khí hùng, "Ta chưa từng cưỡi."Lãnh Mộ Hiên không còn gì để nói.

Hắn ngoài cách đi kéo một cái xe ngựa tới làm một gã phu xe đưa Tô Nguyệt Như đến ngôi miếu hoang ở ngoại thành thì không còn cách nào khác.

Hắn cũng không thể bắt nàng hiện tại mới học cách cưỡi ngựa được.[/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận