Sau khi phát sinh sự
tình trong bữa yến tiệc của thái hậu, mặc dù mấy người An quý phi rất
tức giận, cũng chỉ có thể cắn răng đem chuyện hỏng đàn nuốt vào bụng,
cũng từ sau khi đó người của An gia trở mặt hoàn toàn với Thư Nhã Phù .
Mặc dù từ sau đó, gió êm sóng lặng như cũ, nhưng trong lòng hai bên đều hiểu.
Nửa tháng lặng lẽ trôi qua, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đã đến ngày đại hôn của Thư Nhã Phù, nhưng đối với ngày đại hỉ này, có người tìm trăm phương
ngàn kế muốn chạy trốn.
Thư Nhã Phù đã có công tác chuẩn bị từ
lâu, mà thời gian này không có việc gì ra cửa, nàng đã đem hoàn cảnh
chung quanh thành Khai Dương tìm hiểu rõ ràng, chuẩn bị xong nghênh đón
ngày đại hôn đến.
Từ lúc bắt đầu Thư Vũ Trạch vẫn hầu ở bên cạnh
mẹ mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mềm mại, đầy thâm trầm nói:
"Mẹ, người thật sự đã chuẩn bị xong? Nhất định phải làm như vậy sao?"
Đưa tay ngắt gò má con trai bảo bối, Thư Nhã Phù bày ra một mặt đau thương, tràn đầy thê lương mở miệng nói: "Con trai, mẹ con bán nghệ không bán
thân, bây giờ lại bị người ép mua buộc bán, mặc dù giá tiền không thấp,
nhưng thế nào cũng sẽ phá hủy trong sạch của ta đấy!"
Con trai à, mẹ làm như vậy còn không phải là vì con sao, khuôn mặt nhỏ bé anh tuấn
đáng yêu tại sao không thể giống mẹ nhiều một chút chứ, bộ dáng kia nói
cũng không cần lo lắng bị yêu nghiệt Nam Cung Thần phát hiện.
Một người tốt như vậy lại không lấy, Thư Vũ Trạch yêu thích mỹ sắc (cái đẹp), nên nội tâm có chút thất vọng và cảm thán!
Ánh mắt Thư Vũ Trạch mang theo khinh bỉ lưu chuyển một vòng trên người mẹ,
chịu đựng cái tay không ngừng chà đạp trên mặt, bất đắc dĩ liếc mắt: "Mẹ thật ngu ngốc!"
Chuyện Tề vương Nam Cung Thần là cha mình, cậu
cũng đã phát hiện, hơn nữa lúc trước gặp Nam Cung Triệt ở Trân Bảo Các,
chuyện đó ra ánh sáng chỉ là sớm hay muộn tôi, mẹ lại vì chuyện này
chuẩn bị đào hôn, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. những việc mẹ mình làm thời
gian này, cậu ở bên cạnh thấy rất bất đắc dĩ.
Lại nói, trong sạch này vì sao lại nói thế, mẹ, nếu như nói người trong sạch, thì con từ đâu tới!
Nội tâm Thư Vũ Trạch nói thầm nho nhỏ, trên người mặc bộ y phục màu đỏ thẫm tinh xảo, mái tóc dài mềm mại được buộc lên bằng sợi dây đỏ, bên tai rũ xuống hai lọn tóc dài, gương mặt mềm mại khả ái mang theo đặc trưng của đứa trẻ mập, một đôi mắt màu hổ phách đầy thần sắc khinh bỉ.
"Tiểu tử thúi, ánh mắt của con là ý gì? Hôm nay con đừng đi theo biết không,
chờ mẹ con hấp dẫn ánh mắt, con liền mang theo những ngân phiếu này leo
tường đi tìm Văn Diệp thúc thúc, trễ chút mẹ sẽ đi tìm con!" Nhìn nha
hoàn bận rộn, Nhã Phù lấy một túi vải nhét vào trong ngực con trai mình, cuối cùng bóp một chút thịt trên mặt trắng nõn nà nói.
"Ai nha nha, thật nhiều tiền!"
Thư Vũ Trạch tò mò đem túi tiền kéo ra, mở miệng túi nhìn vào bên trong một chút, kéo một xấp giấy bên trong ra, cặp mắt lấp lánh ánh vàng, cầm lên vài tờ ngân phiếu lẻ.
Số tiền này đều là tài sản của Thư Nhã
Phù, mặc dù Thư Vũ Trạch, bản thân ở trong U Minh cung cũng có rất nhiều tiền, bán đầu người còn làm ra tiền, chỉ là kể từ sau khi tình hình
tốt, cậu cũng tiếp tục thừa kế sư phụ ở lại U Minh cung, nhưng cũng
không nói việc này cho mẹ, lúc bình thường cũng không kiêng dè là được.
"Con trai, con cần phải giữ thật tốt, nếu như mất thì sau này hai mẹ con chúng ta sẽ phải ăn không khí đấy!"
Thư Nhã Phù rất nghiêm túc giáo dục con trai của mình, không cảm thấy mình đang giáo huấn quan niệm cho con trai chút nào.
"Yên tâm, sẽ không vứt! Mất rồi, mẹ còn có bảo bối nuôi, không sợ!"
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Thư Vũ Trạch kéo miệng túi lại, nhét vào trong
ngực, tay nhỏ bé vỗ lồng ngực, bên khóe miệng là nụ cười vô cùng đáng
yêu, hất cằm tràn đầy lòng tin nói.
Một động tác rất đàn ông, bị cậu làm thành đáng yêu rồi!
"Con trai, về sau đừng cười với người ngoài, nếu làm mất bạc, con nên đi bán nụ cười nuôi mẹ!" Thư Nhã Phù nắm thịt trên gò má của con trai, tình ý
sâu xa.
"Đại tiểu thư, hỉ nương* đã thúc giục, người nên mau mau
thay quần áo đi! Tóc này còn phải cắt tỉa, không mau sẽ không kịp giờ
rồi!" Lục Liễu từ bên ngoài đi vào, nhìn Thư Nhã Phù vẫn mặc y phục cũ,
không ngừng thúc giục.
*: người săn sóc, đón dâu
"Được rồi, ngươi đi vào giúp ta thay quần áo, cũng để cho hỉ nương vào đi!"
Nàng cũng đã thấy được hỉ nương ở bên ngoài nóng nảy muốn vào rồi, đứng dậy
đi tới phía sau bình phong, nhìn áo cưới hoa lệ quý khí màu đỏ thắm, có
chút nhức đầu lại phải thay y phục phức tạp như vậy.
Mấy phen giày vò, đợi đến cuối cùng ăn mặc thỏa đáng, đã là hai canh giờ sau.
Môi son má phấn không trang điểm đậm, giai nhân khuynh quốc yêu mỵ thì Thư
Nhã Phù một thân áo cưới đẹp đẽ quý giá, xưa nay nàng thích mặc y phục
màu sắc đơn thuần, tính lười biếng không đeo trang sức quá nhiều, tự
nhiên tùy ý, lười biếng đơn giản, mà giờ khắc này toàn thân màu đỏ, cởi
bỏ tính thanh nhã của nàng, ngược lại cho nàng thêm vào một phần xinh
đẹp mị hoặc, sự lười biếng này đều là một loại phong cách câu hồn, mọi
cử động hình như mang theo mùi vị mê hoặc lòng người.
"Ô oa! Mẹ thật là quá đẹp! Ngày ngày nhìn mẹ, về sau bảo bối không cưới được nương tử rồi !"
Ăn mặc thỏa đáng đi ra cửa phòng, Thư Vũ Trạch ở bên ngoài lắc lư đợi trên ghế một lúc lâu, đôi tay chống cằm, thấy Thư Nhã Phù đi ra, cặp mắt đã
uể oải lập tức lóe sáng, dùng giọng nói thở dài khoa trương nói.
di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
"Con trai, con thật là quá biết nói
chuyện, đây là phần thưởng con!" Thư Nhã Phù được khen lòng như hoa nở
rộ, lại nhìn con trai bảo bối của mình bộ dạng đáng yêu như vậy, lòng
tràn đầy vui mừng tiến lên ôm cổ Thư Vũ Trạch, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hôn một cái.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm lần nữa,
đợi đến khi hỉ nương không ngừng thúc giục, vừa ra đến trước cửa, Thư
Nhã Phù cũng lặng lẽ đem trâm vàng bị hạ độc của Tam phu nhân đeo lên,
chiếu lên mặt gương, nhìn trên đầu dễ thấy trâm vàng này, rất hài lòng
nở nụ cười.
Bây giờ, Lục Liễu là người của ai, cũng có thể mượn tới dùng một chút rồi! Còn có trâm vàng này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...