Trong thành Khai Dương, mấy ngày nay có vẻ càng phát rét lạnh, sáng sớm dậy, cũng đã thấy Tuyết trắng trải đầy trên các nóc nhà, mặc dù không dày lắm, nghĩ đến cũng đúng lúc nửa đêm lặng lẽ rơi xuống một hồi tuyết, không lớn, nhưng thời tiết phía sau mấy ngày này chỉ sợ là sẽ càng thêm rét lạnh hơn.
Lại một lần nữa tiến vào cửa chính Hầu phủ, nhìn thấy Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di, cùng với quản lý việc nhà hôm nay Tứ phu nhân cùng Thư Du Nhiên.
Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười nhìn sắc mặt rất là tiều tụy, đáy mắt tràn đầy tức giận cùng không cam long của Thư Hương Di, nhếch môi hơi giễu cợt cười lạnh nói: "Sắc mặt của Nhị muội muội cùng Nhị phu nhân nhìn không tốt lắm, chẳng lẽ là thân thể khó chịu?"
Lúc này, Hầu Gia đang xử lý vẫn đề man di ở biên cương Tây Bắc, mà Thư Nhã Phù thân là vương phi hoàng gia, hôm nay tân hoàng lên ngôi, cùng với Tề vương gia giải quyết triều chánh, địa vị càng thêm tôn quý, dĩ nhiên là giữa mọi người ngồi trên vị trí cao nhất.
"Đa tạ vương phi quan tâm, cận thân cùng tiểu nữ cũng không có cái gì khó chịu." Sắc mặt Nhị phu nhân cứng ngắc, đứng dậy đáp lời, thần sắc nhìn cũng không có không ổn cái gì.
Chỉ là Thư Hương Di ở bên kia, lại tràn đầy phẫn hận nhìn trên vị trí cao nhất kia, cả người màu quất xinh đẹp động lòng người, trên tay bưng một lò sưởi, sắc mặt lười biếng mang theo cười yếu ớt Thư Nhã phù.
Nếu như không phải là bởi vì nàng, nàng ta như thế nào lại rơi vào một cái tình cảnh như vậy, Tam hoàng tử tạo phản bị giam, nàng ta vốn hẳn nên là trắc phi vô cùng tôn quý, lại bị trục xuất trở về Thư gia, kiêng dè đến cũng chẳng qua chính là nàng ta làm tỷ tỷ của Tề vương phi, cùng với uy danh Hầu Gia, nhưng dù vậy, nàng ta là gia quyến của hạ thần có tội mưu phản, càng thêm nhận lấy các loại sắc mặt.
Mà ngày hôm nay nàng ta có kết cục này, tất cả đều là đáp lễ của Thư Nhã Phù trước mặt này ban tặng!
Nếu như không phải nàng gọi là nữ nhi con vợ cả ở đây, mẹ nàng ta đã sớm ngồi lên rồi vị trí chánh thê rồi, nàng ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng này hôm nay!
"Tam hoàng tử mưu nghịch tạo phản, Nhị muội muội còn có mạng được giữ lại ở chỗ này trừng Bổn cung, thật đúng là nên cảm tạ hoàng ân to lớn a! Ngươi nói, nếu như Nhị muội muội ngươi không có gấp muốn gả cho Tam điện hạ, dù là trong phủ ngay trước ngươi là nhị tiểu thư, cũng là áo cơm không lo, hôm nay nhiều hơn một cái tội danh trong người, sau này muốn tái giá sợ là có chút khó khăn."
Hai tay Thư Nhã Phù ôm ngực nhìn Thư Hương Di đang hung tợn nhìn mình lom lom, trong mắt có Hàn Băng Phiêu Tuyết một loại rét lạnh, mặc dù trong tay có lò sưởi nhiệt nóng hầm hập, cả đại sảnh lửa than đốt ấm áp, nhưng tự nhiên khó có thể hòa tan lãnh khốc băng hàn trong tròng mắt trong suốt này.
Nếu như không phải là từ Nam Cung Thần biết được bộ mặt thật, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Nhị phu nhân lại còn cùng tiên hoàng kia một đoạn chuyện phong lưu cẩu thả, mà đọc trên người Thư Nhã Thù thuở nhỏ lại là hoàng thượng ra lệnh khiến Nhị phu nhân hạ ở trên người nàng , để Thư Nhã Phù hàng năm vẫn lấy một thân phận của bị ngu dại còn sống, bị người khi dễ, bị người trào phúng, lại thêm cuối cùng đến tính mệnh cũng bị hại đi.
Nếu như không phải là nàng cơ duyên xảo hợp được cái thân thể này, thành Thư Nhã Phù, thì cũng nên nghi ngờ Vũ Trạch ở trong bụng sợ là cũng sớm đã hóa thành máu!
Mà Lục Liễu lại là người tiên hoàng phái tới, trong phủ trừ đi giúp đỡ Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di làm việc, lại còn trực tiếp nghe theo lệnh của tiên hoàng, mà độc tố bôi ở trên trâm vàng, căn bản là ả ta bôi đi.
Ban đầu, Thư Du Nhiên đã từng nói nhìn thấy Lục Liễu lén lút đi gặp người nào, sợ là đi cùng người trong cung tới thông truyền tin tức.
"Thư Nhã Phù ngươi đừng ỷ vào thân phận là Tề vương phi mà hả hê, ngươi cũng chỉ là một phi tử Vương Gia tàn tật, có cái gì đắc ý! Ta Thư Hương Di chính là nhìn ngươi không vừa mắt, ta từ nhỏ không nhìn được nhất chính là ngươi, kẻ ngu này, kẻ ngu mà một cái gì đó cũng không hiểu, tại sao đứng ở vị trí đại tiểu thư, tại sao được toàn bộ sủng ái của cha, cùng người ngoài cẩu thả chưa cưới sinh con, cư nhiên còn có mặt mũi trở về, hôm nay cho là thành Tề vương phi thì ngon rồi hả ? Ngươi đừng dùng một bộ tư thế người thắng cho ta sĩ diện, ta cho ngươi biết, ngươi cũng nhất định sẽ không có ngày sống dễ chịu đấy!"
Thư Hương Di tức giận cười lạnh, chợt khiêu khích, hung dữ nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, lại càng thêm trực tiếp kéo nàng và Nhị phu nhân tránh thoát sau này, một cánh tay chỉ vào trên người Nhã Phù, cắn răng nghiến lợi tức giận mắng to.
"Nhị tiểu thư, ngươi đừng nói chuyện lung tung, vương phi địa vị tôn quý, ngươi đừng ở chỗ này nói bậy bạ." Tứ phu nhân không nghĩ tới Thư Hương Di lúc này lại có thể nói loạn thuận miệng như thế, sợ bị dính líu cả Hầu phủ, vội vàng đứng lên trợn mắt nhìn Thư Hương Di một cái, sau đó hướng Nhã Phù hành lễ nói, "Vương phi chớ nên trách tội, nàng ta nhất định là bởi vì những ngày gần đây thân thể khó chịu, mới vừa nói bậy bạ."
"Ha ha, nói bậy bạ?" Trong lòng Thư Nhã Phù cười lạnh một tiếng, ánh mắt theo từ trên người Thư Hương Di chuyển tới trên người Tứ phu nhân, "Tứ phu nhân vì phụ thân xử lý cả Hầu phủ, vậy cũng vài ngày rồi, nhìn so với quá khứ ngược lại nhiều một chút phúc hậu, thế nào? Nếu như ngày nào đó Tứ phu nhân thân thể không thoải mái, cũng bắt đầu nói bậy bạ? Phải biết. . . . . . Họa là từ ở miệng mà ra, có mấy lời có nên nói hay không, trong lòng các ngươi cũng rất rõ ràng, mà có mấy lời tuyệt đối không thể nói, các ngươi cũng có thể rất rõ ràng! Bổn cung thế nào cũng là đại tiểu thư Hầu phủ, cũng không hy vọng Hầu phủ rơi vào kết quả giống An gia!"
Lời này vừa nói ra, tất cả người trong đại sảnh đều vội vàng té quỵ dưới đất, chỉ sợ sơ ý một chút, thật bị cài tội danh mưu phản lên người.
Một tội mưu phản, gần như có lẽ đã làm cho cả Hoàng Thành đổi lại phân chia thế lực, vậy mà hôm nay trước mặt bọn họ, Tề vương phi càng không phải là người bọn họ có thể tùy tiện đắc tội, câu nói đầu tiên có thể để cho đầu bọn họ dọn nhà.
"Vương phi thứ tội, tiểu nữ nàng chỉ là nhất thời váng đầu, kính xin vương phi thứ tội, ngươi quỳ xuống cho ta , cho vương phi dập đầu!" Nhị phu nhân thần sắc căng thẳng.
"Ta có nói lỗi sao? Trong lòng Thư Nhã Phù rõ rang nhất!" Thư Hương Di mặc dù bị người kéo té quỵ xuống đất, vẫn như cũ cắn răng nghiến lợi không chịu có đổi bất kỳ lời nói nào.
Thư Nhã Phù khẽ cười một chút, đứng dậy đi tới trước mặt của Thư Hương Di cùng Nhị phu nhân, khẽ cúi người xuống, đầu tiên là ánh mắt nhìn về phía Nhị phu nhân, đem âm thanh hạ thấp xuống, dịu dàng nói: "Như vậy Nhị phu nhân, ngươi nên cũng rất rõ ràng, tại sao ta thuở nhỏ liền bị ngu dại?"
Vừa nhìn về phía Thư Hương Di, tiếp tục nói: "Mà muội muội tốt của ta, ngươi nên cũng biết tại sao ta chưa kết hôn mà có con?"
Vừa nói xong như thế, Thư Nhã Phù bất động thanh sắc, quan sát cẩn thận phản ứng của hai người, quả nhiên, đột nhiên nói đến những lời nói này, đáy mắt Nhị phu nhân nhiều hơn một phần lóe lên cùng khẩn trương, nhưng nếu là nàng hỏi Thư Hương Di về thời điểm chuyện vì sao nàng mang thai, đáy mắt nàng ta cũng là một mảnh mờ mịt! Nhị phu nhân cũng chỉ là đối với câu nói đầu tiên có phản ứng khẩn trương!
Quả nhiên. . . . . .
Người hạ độc làm nàng bị ngu dại là hai người bọn họ, thế nhưng khi hỏi vì sao có thai, cũng không phải họ!
Đối với Thư Nhã Phù đột nhiên đề cập đến chuyện này, tự biết đuối lý, Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di cũng không dám phản bác, trên mặt đẹp đẽ càng thêm một chút sợ sệt.
"Thời tiết lạnh, chỉ là Bổn cung nhìn Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư thân thể cũng không tệ, hiện tại chiến sự phía Tây Bắc căng thẳng, trong phủ bắt đầu muốn giảm bớt một chút, Tứ phu nhân, ta muốn Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư hai người sẽ cực kỳ vui lòng giảm bớt sử dụng than củi, để các chiến sĩ tại phía biên cương Tây Bắc, nhiều thêm một phần ấm áp."
Lần nữa đứng lên, Thư Nhã Phù mím môi khẽ mỉm cười, hướng về phía Tứ phu nhân một bên thu lại chuyện riêng nói.
Thật rõ ràng là nhắc tới muốn giảm bớt chi phi của hai người Nhị phu nhân, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng đã rất rõ ràng rồi, Tứ phu nhân cũng là người thông minh, lập tức đồng ý, đồng thời lại liếc mắt một cái hai người đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt sợ hãi khẩn trương, bên khóe miệng nhiều hơn một nụ cười hả hê.
"Nếu như vậy, bản cung trước hết trở về phủ!"
Thư Hương Di cùng Nhị phu nhân, quan tâm nhất đúng là vinh hoa phú quý của các nàng, cùng địa vị tôn quý, cho nên mới tìm cách muốn leo lên vị trí cao hơn!
Người hưởng thụ cẩm y ngọc thực trong cuộc sống, càng thêm khó thừa nhận đời sống đơn sơ gian khổ, mà nàng hiện tại làm cho hai người các nàng nếm thử nếm thử sinh hoạt lúc nhỏ của Thư Nhã Phù, Hầu Gia không có ở đây, thời điểm trong phủ trôi qua cuộc sống gian khổ.
Tiểu Lan đi theo sau lưng Nhã Phù, nhìn phải ra khỏi cửa, vội vàng đem áo choàng cho vương phi phủ thêm, đồng thời đem ấm lò sưởi tay cũng đưa lên đi trước.
"Tiểu Lan, ngươi nói ta không phải quá nhân từ rồi, đều không có nghĩ ra đưa các nàng rút gân lột da băm cốt!" Vừa đi ra khỏi cửa chính Hầu phủ, lên xe ngựa, vốn đang một bộ dáng vẻ đoan trang ưu nhã, Thư Nhã Phù lập tức lười biếng ngã bụp lên đệm dựa, nhìn bên trên tiểu nha hoàn cận thân, bĩu môi lẩm bẩm.
"Dạ dạ dạ, vương phi nhân từ nhất rồi ! Làm cho các nàng ăn đói mặc rách, đây đối với Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư mà nói, sợ là so rút gân lột da cũng còn đáng sợ hơn!" Tiểu Lan cười hì hì mở miệng nói.
Đoạn thời gian này đều cùng ở bên cạnh vương phi, cũng là nhìn thấu tính tình vương phi, bình thường tùy ý lười biếng, cũng là cơ trí thông minh, biện pháp này nhìn như nhân từ, nhưng là đối với nhị tiểu thư, người kiêu ngạo như vậy mà nói, so giết họ còn khổ sở hơn.
Trở lại Tề Vương phủ, đi vào trong phòng liền ấm áp dễ chịu, nhìn hai bong người trên giường êm.
Nam Cung Thần cả người lười biếng tựa vào trên giường êm, cầm trên tay một quyển sách đang hết sức chăm chú xem, mà đổi thành Thư Vũ Trạch một bên, cũng là ngồi xếp bằng ở phía trên, trên tay cũng giống nhau cầm thứ gì viết chữ vẽ tranh, thần sắc hai người một lười biếng vừa lòng, một nghiêm túc nghiêm túc, hình ảnh này đặt chung một chỗ, thế nhưng lại rất điềm tĩnh thản nhiên, làm cho người ta không muốn đánh vỡ một chút hài hòa này.
Thư Nhã Phù đem áo choàng trên người treo sang một bên, đi tới bên cạnh Thư Vũ Trạch ngồi xuống, nhìn con trai đang nghiêm túc viết thơ, không có đi nhìn hắn đến tột cùng viết cho ai, viết cái gì, chỉ là ngồi một hồi lâu sau, phát hiện con trai bảo bối của mình cư nhiên hoàn toàn không để ý tới mình.
Thư Nhã Phù tranh thủ tình cảm, tâm đột nhiên nhảy lên. . . . . . Mặc dù tình địch chỉ là một lá thư mà thôi!
"Thư Vũ Trạch, mẹ đã về, con cứ như vậy làm như mẹ không tồn tại sao?"
Nhã Phù đưa ngón tay chà xát lưng Thư Vũ Trạch, muốn dùng cái này đưa tới lực chú ý của con trai bảo bối.
"Mẹ để sau, con sắp viết xong!" Thư Vũ Trạch đầu đều không ngẩng, tiếp tục viết này nọ.
Ngược lại, Nam Cung Thần ngồi ở vị trí đối diện, đem sách trên tay để xuống, khóe môi nâng lên một nụ cười tà mị, thấy có chuyện lạ tựa vào một bên vừa nhìn tiết mục của hai mẹ con.
"Thư Vũ Trạch, người quan trọng nhất đâu rồi, hay là mẹ ngươi quan trọng?!" Thư Nhã Phù giận lên, đôi tay ôm ngực trợn to hai mắt chu môi rất là bất mãn.
"Mẹ, đừng làm ồn, như là trẻ con vậy, mẹ ăn cái gì trước đi, đợi bảo bối lại cùng mẹ."
Mỹ nam nho nhỏ cuối cùng nghiêng đầu, nhìn bộ mặt cũng tràn ngập mấy chữ "Ta rất không vui" của mẹ, rất là khéo léo chạy đến trên bàn bên kia, khi mà Nhã Phù còn nghi hoặc hắn làm cái gì, đã bưng một bàn điểm tâm chạy vào, đem điểm tâm hướng trước mặt Nhã Phù để xuống, sau đó mang nụ cười đáng yêu tao nhã, đưa ra tay nhỏ bé sờ sờ đầu mẹ mình, non nớt mở miệng trấn an.
. . . . . .
"Hì hì. . . . . . Ha ha ha!"
Còn không đợi Thư Nhã Phù có hành động gì, Nam Cung Thần bên kia xem trò vui cũng là lần đầu tiên làm, bật cười, trong khoảng thời gian ngắn nở nụ cười sáng chói, sặc sỡ loá mắt, mỹ sắc mê người. . . . . .
Tình cảm con trai mình coi nàng như đứa bé mà dỗ dành!
Thư Nhã Phù rất là thất bại, bất mãn chu miệng, ngẩng đầu nhìn hướng Vương gia nào đó đang phát ra tiếng cười, lập tức cảm thấy trước mắt cảnh xuân vô hạn, Nam Cung Thần nằm nghiêng, áo mặc trên người vừa phải rộng thùng thình, trong phòng lửa than lại đốt tương đối mạnh, cả phòng ấm áp dễ chịu, trên người Nam Cung Thần trên người còn đang đắp một thảm long, dĩ nhiên là sẽ không cảm thấy nóng, nằm nghiêng nên cổ áo chảy xuống, lộ ra một mảnh da thịt so với thảm long trắng kia càng thêm trắng noãn mê người.
Nuốt nước miếng một cái, Thư Nhã Phù rất là uất ức thu hồi ánh mắt, gương mặt có mấy phần đỏ ửng hiện lên, trong miệng tự lẩm bẩm: "Trời đang rất lạnh, mặc phong phanh như vậy làm gì!"
m thanh rất nhỏ, đáng tiếc trong phòng hai người một lớn một nhỏ khác, võ công cũng còn được, cự ly cũng sẽ không nói là vô cùng xa, thính lực vẫn là cực kỳ đủ dùng, rất dễ dàng có thể nói gần như không cần nhiều chú ý cái gì, cũng đã nghe được âm thanh người khác nói thầm.
Lúc này Thư Vũ Trạch đã viết xuống câu cuối cùng, hài lòng đem thư bỏ vào trong phong thư đã sớm chuẩn bị xong, bỏ vào trong ngực, đồng thời khéo léo đem con chồn tuyết nhỏ đã sớm ngủ say ôm lấy, rất là happy vui sướng rời khỏi phòng.
"Vương phi, Bổn vương hy sinh như vậy, chính là vì quyến rũ vương phi, để vương phi lưu Bổn vương ở chỗ này qua đêm a!" Nam Cung Thần tự nhiên nhếch môi, tròng mắt màu hổ phách cười đùa chợt lóe lên, giương mắt chính là ném qua một đối mắt xinh đẹp.
Thư Nhã Phù chỉ cảm thấy ánh mắt quyến rũ này giống với đầy trời sấm sét vang dội, chém đổ đại thụ, chém tới núi lớn, chém cho nàng một thân nám đen nám đen.
Cả người trực tiếp từ trên tháp nhảy lên, gương mặt ầm ầm một mảnh đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám nhìn một người đàn ông yêu nghiệt đó, có chút xấu hổ bỏ lại một câu, quay người bỏ chạy đi ra ngoài.
"Ha ha ha, Vương Gia thích ở chỗ này qua đêm liền qua đêm đi, ta hôm nay đi ngủ cùng Vũ Trạch!"
Rời khỏi phòng, Thư Nhã Phù từ từ đi trên đường, đột nhiên phát hiện trước mắt có đồ rơi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, từng mảnh từng mảnh bông tuyết bồng bềnh rơi xuống, rốt cuộc tuyết lại bắt đầu rơi, đưa tay đón lấy bông tuyết rơi xuống, mùa đông rồi, lại một năm đã sắp qua đi, nàng tới nơi này đã sắp được tám năm rồi.
Mà qua mấy ngày thời tiết khá hơn một chút, nàng sẽ phải chuẩn bị tự mình đi Nam Phong quốc rồi.
Nam Phong quốc, một đất nước vĩnh viễn sẽ không có Tuyết, một loại quốc gia vùng song nước giống như Giang Nam, sẽ không biết là cái dạng gì đấy!
Mở ra bước chân, không quay đầu lại nhìn hướng gian phòng, bên kia có một đạo tầm mắt thật lâu chưa rời đi.
Dù sao nàng không phải một đại tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, sẽ không làm cô gái giúp chồng dạy con, thiên hạ này quá lớn, có rất nhiều kiến thức nàng muốn biết, đi từng trải.
Nam Cung Thần, hi vọng lần sau khi gặp được ngươi, ngươi đã đạt được điều ngươi muốn. . . . . . Hi vọng đến lúc đó ngươi đã có thể chân chính bước lên mảnh đất này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...