Trần Nguyên thân người cao gầy đứng thẳng, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi
vì oi bức, khiến cho cả làn da lúa mạch khỏe mạnh cũng bóng lên một tầng màu. Cánh tay lộ ra bên ngoài vì làm việc đồng cũng nổi lên cơ, nhìn
qua dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Trần Nguyên vác cuốc lên vai, đôi
chân to lớn bước khỏi cánh đồng, đi được vài ba bước, hắn liền nhìn thấy đằng đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.
Viễn Xuyên thân người cao dựa cây bóng mát, nhìn về phía Trần Nguyên mà cười một cái.
Trần Nguyên gương mặt anh tuấn không đổi, ung dung mà tới. Tới gần bạn tốt liền nhướng cao mày kiếm mà hỏi.
”Có chuyện gì mà đứng đây vậy? Lão bá không kêu ngươi đi làm vườn sao?”
”Là ta trốn. Nguyên, ta theo ngươi về nhà chơi.”
Trần Nguyên nhìn người trước mắt mái tóc xù lay động theo gió, hai mắt cong
như trăng khuyết, cười rộ cả răng trắng, phấn khích ngoe nguẩy đám thịt
thỏ rừng trong tay đung đưa, lộ ra vẻ hoang dã mà anh tuấn.
Trần
Nguyên cầm lấy đống thịt thỏ trong tay của Viễn Xuyên, sau đó quăng cho
hắn vài ba cái cuốc trên vai, bước chân nhẹ như gió mà đi.
”Đi thôi.”
Viễn Xuyên bị quăng cuốc nặng vào người, không kịp thích ứng nên đập cả vào ngực lớn, nhịn không được mà chửi tục vài câu.
”Mẹ nó! Nhẹ tay chết ngươi sao?”
Trần Nguyên bóng lưng thẳng như tùng, như không nghe thấy âm thanh mà cứ khoan thai bước đi.
Viễn Xuyên bất bình, nhưng vẫn là nhịn xuống vác cuốc chạy theo.
Hai người đi kế nhau, một kẻ thao thao bất tuyệt, một kẻ lấy im làm vàng mà ngậm, nhưng cả hai đều tuấn tú theo những vẻ khác nhau. Cũng vì thế mà
những cô nương trong làng đều như một vẻ si mê cùng ngại ngùng, lén lút
nhìn bọn họ.
”A Nam nhà ngươi dạo này thế nào?”
Viễn Xuyên vốn đang nói những thứ trên trời dưới đất đột nhiên lại hỏi đến muội
muội nhà họ Trần, cũng vì có đề cập đến Trần A Nam nên Trần Nguyên mới
chú ý đến Viễn Xuyên.
Chỉ thấy hắn vốn dung nhan anh tuấn lạnh
nhạt như biến đổi, một tầng ôn nhu như gió xuân không thể không phát ra
từ ánh mắt của hắn.
”Muội ấy rất tốt.”
Viễn Xuyên vác
cuốc, không tiêu điểm nhìn lên trời cao oi bức, nghe ra tiểu cô nương có vẻ vẫn ổn, sau đó hắn dường như nhớ tới hình ảnh ngày hôm nọ của Trần A Nam, khóe môi nhịn không được mà nhếch lên độ cung nhỏ khó thấy.
Trong lúc hai người nam nhân họ Trần cùng họ Viễn đề cập đến Trần A Nam thì
nàng hiện ở nhà chính là tình trạng lỗ tai không ngứa thì cũng hắt hơi.
Trần A Nam nhíu mày, thầm nghĩ là ai lại nói xấu nàng? Thời tiết oi bức giữa trưa thế này thì khả năng bị cảm là rất ít, dù tiết trời đã vào thu
nhưng buổi trưa vẫn nóng đến đáng giận.
Trần A Nam tay nhỏ cầm quạt khẽ phe phẩy, lười biếng nằm dài trên võng bằng vải mắc ngang giữa nhà.
Trần Phù Dung từ bên ngoài bước vào, tay ôm đống quần áo sạch đã phơi khô.
Nhìn tới hình ảnh lười biếng của A Nam, nàng nhịn không được trêu chọc
vài câu.
”Xem muội kìa, lười biếng đến vậy. Vài hôm nữa trời trở lạnh xem muội có còn nằm võng quạt mát thế này không?”
Trần A Nam bĩu môi, gương mặt nhỏ phụng phịu nói.
”Lạnh thì muội liền leo lên kháng nằm.”
”Muội không lo đọc sách, cha thấy muội lười biếng coi có đánh mông muội đỏ lên không?”
Trần Phù Dung vừa xếp đồ vào tủ gỗ, vừa mắng yêu A Nam.
Trần A Nam nằm trên võng nghe tỷ tỷ nói đến vụ đọc sách liền mới nhớ ra kiếp trước đúng là nàng được cha cho phép đọc sách.
Vốn nhà nông ở thôn nàng thì đọc sách vốn không cần, chỉ cần ngươi biết cày cấy là không lo bị đói, không như ở kinh thành xa xôi, mười hộ nhà thì
hết chín hộ đã cho con đi đọc sách.
Nhà nàng tuy làm nông nhưng
bên ngoại làm thương nhân, tiền bạc có thể nói là khá giả, cha nương làm nông cũng ổn, bạc không thiếu nên cha nghĩ trong nhà ít nhiều cũng phải có một người biết đến đèn sách.
Để mai sau có chuyện gì cũng có thể thay cả nhà đọc chữ như những bản cáo dán để thông tri cho dân như chúng ta.
Vì cả ca ca và tỷ tỷ đều lớn nên việc đọc sách này rất vui vẻ liền rơi trên người Trần A Nam.
Trần A Nam kiếp trước đúng là có hứng thú trong việc đọc sách, có thể nói
nàng đọc rất tốt, mấy lần đều được phu tử khen nức mũi, hận nàng không
phải nam tử để hắn có thể đem nàng luyện sách thành Trạng Nguyên.
Nhưng là trong xóm, những cô nương cùng tuổi nàng đều không đọc sách, thành
ra nàng trở nên đặc biệt và thành đối tượng “bị cô lập“.
Nàng
kiếp trước suy nghĩ đơn giản, nghĩ đọc sách hại bản thân không có bạn,
còn bị những người đồng trang ganh ghét cho nên việc đọc sách tuy đã học hai phần ba nhưng nàng liền náo loạn, khóc lóc ầm ĩ không chịu học nữa.
Khiến cả nhà tức đến bể phổi nhưng là thương nàng, lại nghĩ cả nhà vốn làm
nông, thương gia đó giờ, không có duyên với việc đọc sách, dù không cam
lòng nhưng cũng chấp thuận.
Nay sống lại, nàng không ngờ bản thân vẫn được cha nhắm đến công việc đọc sách nho nhã, nghĩ lại kiếp trước
bản thân ngu đần quan tâm cái nhìn của người ngoài mà từ bỏ đèn sách
liền thấy hận bản thân nhu nhược, không chính kiến.
Nàng không
thể không thừa nhận bản thân có yêu thích sách, cho nên ở kiếp trước khi từ bỏ việc đọc sách, mấy tháng đầu liền nàng đều ngủ không ngon.
Nay nghe tỷ tỷ đề cập đến, Trần A Nam nhanh chóng ngồi dậy, quạt mát cũng quăng qua một bên chạy đi kiếp sách.
”Tỷ tỷ, sách của muội ở đâu ạ?”
Trần Phù Dung đang sắp xếp quần áo, nghe tiếng bình bịch chạy khắp nơi kiếm
đồ của tiểu muội bảo bối liền có chút dở khóc dở cười.
Có ai đời để người khác nhắc đến mới nhớ bản thân cần làm gì đâu?
Thậm chí sách để đâu còn không nhớ.
”Muội chả phải hay để sách dưới rương đồ sao?”
Trần A Nam vội lục rương đồ, quả nhiên liền thấy đống sách có cũ có mới, vô
số chủng loại kì lạ, nàng phấn khích đến mặt đỏ bừng.
Trần A Nam cầm sách trên tay, vuốt ve rồi lại ôm, ôm rồi lại vuốt, sau đó hôn chốc chốc lên mặt sách mấy cái.
Cái cảm giác rung động này quả nhiên chỉ có sách mới có.
Trần A Nam ôm một quyển, sau đó đóng rương đồ, chạy ra sân nhà có cái xích đu nhỏ được làm cho nàng.
Trần A Nam ngồi trên xích đu đung đưa, gió mát luồng khoan thai, cả người lâng lâng, mở sách trên tay mà đọc.
Tuy đều là những điều nàng từng học ở kiếp trước và đến giờ vẫn nhớ, nhưng nàng vẫn đọc lại.
Ngay sau đó, trí óc A Nam liền chìm vào sách, như tạo ra một khoảng không gian riêng của mình, ngay cả ca ca về cũng không biết.
Trần Nguyên mở cửa bước vào, theo sau là Viễn Xuyên vác cuốc trên vai. Chân
sau vừa vào cửa bọn hắn đều có chút bất ngờ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ở
đằng đó không xa.
Tiểu cô nương áo hồng quần trắng, hai bím tóc
nhỏ nhắn được thắt xinh đẹp, ngồi trên xích đu khẽ lay động, những sợi
tóc mai chơi đùa trên làn da trắng mịn hồng hào, đôi con ngươi đen láy
như ngọc chăm chú nhìn sách, say mê đến hào hứng, bộ dáng xinh xắn vừa
nho nhã lại vừa sinh động, quả nhiên khiến người khác dễ rung động.
Viễn Xuyên có từng nghe người ta đồn bảo con út nhà họ Trần được đi đọc
sách, cứ ngỡ nàng là bị lão Trần ép buộc, không ngờ nàng chính là chân
tâm yêu thích đèn sách.
Nhìn Trần A Nam chăm chú đọc sách, ánh
mắt vốn hoang dã tinh anh của Viễn Xuyên liền kì lạ đệm thêm một chút
cười, một chút ôn nhu.
”Ngươi theo ta yên lặng vào nhà, để yên cho A Na nàng đọc sách.”
Trần Nguyên vỗ vai bạn tốt khẽ nói, do mãi nhìn tiểu muội muội nên hắn không để ý đến Viễn Xuyên tâm trạng. Nếu hắn biết dám cá Viễn Xuyên đừng hòng bước vào nhà của Trần gia bọn hắn.
Dù là bạn tốt đi chăng nữa.
Viễn Xuyên gật đầu, sau đó cả hai người đều rất đồng tâm, bước chân rón rén, nhẹ nhàng vào nhà.
Chỉ duy Trần A Nam vẫn ngồi yên đọc sách, hoàn toàn không biết có gì đã xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...