Vương Phi A Nam

"Nha đầu, là chỗ này sao?"

Trần A Nam hai chân có chút loạng choạng, oán hận nhìn bóng lưng như tùng trước mắt đang ngắm nghía bức tường nơi nàng nghi là mật thất. Hắn khinh công tốt không có nghĩa nàng cũng giống vậy, một đường bay đi, nàng ba lần bốn lượt mém nữa đã trượt chân để mặc hắn kéo đi như bao gạo, nếu không phải nàng nhanh trí, nhân lúc hắn chuyển hướng mà tốc độ giảm đi, tranh thủ lấy bàn đạp trên mái tôn, sau đó nín thở theo hắn bay lên, khiến cho bây giờ chân nàng đều thuộc dạng khí lực mất, xíu chút nữa đã ngả chổng hai chân lên trời rồi.

Oán thì oán nhưng Trần A Nam vẫn là trước sau ôn nhuận, lạnh lùng khẽ ừ một tiếng, sau đó ở trong đầu ra sức YY đánh người kia một trận.

Vốn nàng vẫn còn YY, thì bên tai lại ầm ầm nghe âm thanh như tiếng bánh xe ngựa chạy, bên hông bị người cầm lấy, phốc một cái đã rời xa mật thất một khoảng cách. Trần A Nam hai mắt trợn trừng kinh ngạc nhìn bức tường tự động di chuyển, tách ra làm hai, có lẽ đã lâu không kích hoạt nên có chút nặng nề bụi bẩn trắng xóa, sau đó lộ ra một con đường nhỏ chỉ có thể vào từng người sâu hút đen thui, lần đầu trải qua sự kiện như vậy, Trần A Nam không khỏi rùng mình.

"Quả nhiên là hắn biết cách mở___"

Trần A Nam khẽ lầm bầm, vốn tưởng tiếng cửa mật thất mở ra ầm ĩ như vậy sẽ chẳng ai nghe thấy, thế mà người bên cạnh lại như có như không, hướng bên tai nàng ghé tới khẽ thì thầm.

"Nàng có muốn biết không?"

Mùi hương nhàn nhạt của hắn liền vờn quang thân người A Nam, như kiểu nhốt nàng lại tứ phía, sống hai kiếp cũng chưa từng bị đùa giỡn thế này, Trần A Nam hai mắt trợn trừng xấu hổ, khẽ lách người tránh xa hắn, đoan đoan chính chính mà nói.

"Đại nhân, nam nữ thụ thụ bất tương thân."

Ngụ ý rõ ràng: tránh xa bổn cô nương.

"Vương đại ca" khóe môi khẽ cong, đôi hắc mâu lướt qua dung nhan nàng, sau đó liền nhanh như cắt, móng sói chụp lên, tay cừu nhỏ bé của A Nam liền lại yên vị quay về chỗ cũ, Trần A Nam chấn kinh, không ngờ hắn lại có thể vô lại như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại có thể đùa giỡn nàng, dù xung quanh tiểu viện này chỉ còn mỗi nàng và hắn, cùng với mật thất sâu hút đen thui kia, Tiểu Chiêu cùng hắc ám đại ca đã bị tên nam nhân trước mắt hạ lệnh ở lại chốn cũ, nhưng cũng đủ để A Nam tức giận xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, so với một dạng ngày thường lạnh nhạt, thì chính là một bộ sống động linh khí.

"Ngươi___!"

"Chúng ta đi thôi."

Nam nhân này mặc kệ nàng xấu hổ vẫy vùng, ánh mắt to tròn trừng trừng tấm lưng của hắn, vẫn trước sau thản nhiên cầm lấy tay nhỏ của nàng, kéo vào mật thất.

Trần A Nam nghiến răng, lại khí lực không bằng người ta, càng ngại hắn dở chứng thần kinh, thay vì nắm tay lại ôm nàng, cho nên liền nhẫn được sẽ nhẫn, một bụng nhịn xuống theo sau hắn đi vào.

Đường mật thất chật hẹp, lại tối đến có giơ nắm ngón tay cũng sẽ không thấy, đường đi chỉ có thể đi một người, cho nên hắn đi trước nàng theo sau, duy chỉ có hai tay nắm lấy, từ từ mà đi.

Trần A Nam không thể thấy đường, dưới chân chỉ có thể bước từng bước, con đường dưới chân không bằng phẳng, lúc gồ lúc lún, đã mấy lần nàng chật vật xíu té, nhưng là đều té dựa vào tấm lưng của người trước mắt, một lần hai lần nàng còn có thể mặt mũi xấu hổ đỏ bừng giấu trong bóng tối, phẫn hận nghe hắn cất tiếng cười khẽ trêu chọc, nhưng lập đi lập lại nhiều lần, tới nỗi mỗi lần chân lại vấp, Trần A Nam chỉ khẽ trợn mắt mà thở dài.

Nàng không khỏi oán kẻ làm ra mật thất này không có lương tâm nghề nghiệp, tốt xấu gì cũng phải lấp gạch cho đường đi bằng phẳng một chút chứ?

Nhưng loại mật thất này càng lúc càng âm thần quỷ dị, đi càng sâu nhiệt độ càng giảm, dù gì thời tiết hiện nay bên ngoài chỉ mới vào thu, nhưng trong đây khí lạnh vờn quanh, hệt như mùa đông có tuyết, lạnh đến líu cả lưỡi, quặp cả môi.

Trần A Nam trời sinh ưa ấm, trời lạnh đều sống chết chui vào chăn bông ấm áp có lò sưởi bốn góc để nằm, đến nỗi khi còn học ở tiểu viện nhà của sư phụ, chính là khắp nơi đều có lò sưởi, mùa đông năm nay chăn trong nhà nhiều hơn năm ngoái, Lâm Duật không khỏi nhiều lúc chê nàng nữ nhi, còn sư phụ chỉ trước sau bình thản, mùa đông cũng như mùa hè, vạt áo mở rộng, đón khí trời.

Trần A Nam nghĩ ngợi ngẩng người nhưng rồi sau đó bị cái lạnh làm tỉnh, không khỏi run rẩy, ão não nếu biết đã đem theo áo bông rồi. 


Sau đó trên tay nàng đột nhiên từ lạnh sang ấm, sau đó khí ấm như dòng suối nhẹ chảy xuyên khắp cả thân người, Trần A Nam kinh ngạc, tay tự giác nắm chặt tay của người kia một chút, ấm càng thêm ấm, sau đó không khỏi nhe răng ganh tị, quả nhiên có nội lực là điều tốt. Nhìn xem lạnh liền vận một chút khí huyết đều ấm áp, ngay cả người bên cạnh cũng có thể truyền qua, A Nam khẽ thở dài, vừa ghen tị vừa hâm mộ không thôi.

Cho nên tay nhỏ của nàng theo quán tính gần hơi ấm mà khẽ động, vốn hờ hững để người ta nắm lấy, bây giờ chính là vui vẻ mười ngón đan xen, vì đi ở phía sau cho nên Trần A Nam có chết cũng không nhìn thấy dung nhan gió xuấn mơn mởn của người kia, chính là hài lòng vô cùng.

Thậm chí hắn còn nghĩ ngợi, mật thất kiểu này cũng rất tốt, về sau lại kêu người làm thêm vài cái giống vậy.

Nếu Trần A Nam nghe được suy nghĩ của hắn, không nói hai lời nhất định đánh chết hắn. Dù là đánh trong trí tưởng tượng...

Đi được một lúc, rốt cuộc Trần A Nam cũng nhìn thấy ánh lửa, dù là ánh lửa rất nhỏ nhưng vẫn có thể soi sáng cảnh vật xung quanh, đường đi cũng không còn chật hẹp như ban đầu, lúc Trần A Nam nhìn tới đã là cảnh tượng khiến nàng chấn kinh vô cùng.

Chỉ thấy phía trước là cảnh tượng tù lao, ánh lửa nhỏ xíu vàng vọt, chiếu không hết số lao tù kéo dài đó, nơi ở ẩm mốc, những thứ không sạch sẽ rất nhiều, còn có giữa đất lại có bộ xương trắng trên bàn chông, nhìn thế nào cũng quá dọa người. Trần A Nam tuy cuộc sống nàng ở thôn dân, nhưng gia đình lại không nghèo túng, bên ngoại lại có tiền, cho nên sống cũng rất tốt, chưa bao giờ ngửi tới mùi vị ẩm mốc hôi thối tanh tưởi này, cho nên lồng ngực như bị đá đè lên, thật muốn một phát nôn ra, nhưng là sáng giờ bỏ bụng có một chút thức ăn đã tiêu hóa hết, cho nên muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể biến sắc mà nhìn.

Mặc dù nàng kinh ngạc có, sợ hãi có, nhưng vẫn không đến nước có thể bất tỉnh, dù gì sống hai kiếp người, có đau thương gì không trải qua, cho nên cảnh tượng trước mắt chỉ chấn động một hồi liền rất nhanh biến mất, sau đó nàng nghĩ ngợi, Hầu gia thế nhưng lại có tù lao trong phủ, nên biết Đại Tấn pháp luật có quy định, trừ hoàng thất, Đại Lý Tự cùng các vị quan thẩm tra ra, không cho phép bất kì phủ gia nào xây dựng tù lao riêng mình, ngay cả những gia phủ vọng tộc cũng chỉ có thể bắt nhốt hạ nhân, giam hạ nhân trong nhà chứa củi mà thôi. Mà Hầu gia Mục Vạn cao lắm cũng chỉ là Hầu tước của một Liêu thành nhỏ bé gần biên cương, lại dám xây tù lao cho riêng mình, nếu điều tra ra, cũng đã là phạm tội tịch thu của cải rồi.

Cho nên mới nói, mật thất quả nhiên không có gì tốt.

Tay Trần A Nam bị kéo, nàng nghi hoặc nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy hắn không biết từ lúc nào nhìn nàng, cong khóe môi hướng nàng xinh đẹp nói.

"Bên kia có người, nàng có muốn đi qua không?"

Trần A Nam đương nhiên biết đằng trước những nhà tù không được ánh sáng chiếu tới có người ở bởi nàng nghe thấy được tiếng hít thở, còn có tiếng sụt sịt nức nở nho nhỏ, không phải của một người, mà là rất nhiều người.

Trần A Nam gật đầu, "Vương đại ca" với tay cầm lấy lồng đèn cũ kĩ, đốt lửa, sau đó hai người cùng nhau đi qua.

Ánh lửa chiếu tới, Trần A Nam lúc này mới chân chính kinh ngạc đến biến sắc, bởi phía sau tù lao, chính là hàng chục người bị nhốt, tất cả đều là nữ tử!

Chỉ thấy các nàng quần áo ẩm mốc hôi thối, tóc tai bù xù rối loạn, thân người gầy như Bạch Cốt Tinh, da dẻ vàng vọt xanh xao, chứng tỏ đã bị nhốt rất lâu rồi, xung quanh chỉ có thùng nước không biết sạch hay bẩn, nhưng chắc chắn đã bị bỏ đói.

Bọn họ thấy có ánh sáng, lại thấy có người, tất cả đều như cùng một bộ dạng kinh sợ lùi nép vào gốc tường ẩm mục, ngay cả chỗ đó còn có con chuột con gián đều không ngại bò qua, hoàn toàn sợ hãi đến nín thở.

Trần A Nam lần đầu nhìn tới cảnh này, không khỏi chấn kinh mà thở hắt. 

Tên Mục Vạn này quả nhiên____!

Mu bàn tay được người vỗ lấy, như được thuận khí, Trần A Nam lúc này mới có thể bình tĩnh, nàng hướng về đám nữ tử ấy, lộ ra dung nhan ôn nhuận, nhu thuận khẽ nói, không nghĩ dọa các nàng sợ hãi.

"Lã Nhĩ?"

Đám nữ tử nhìn cô nương trước mắt một thân ôn hòa, hướng các nàng nụ cười trong vắt, dịu dàng như hoa lan, các nàng tuy vẫn sợ hãi nép người, nhưng là đều nhìn nhau một cái, sau đó ở giữa chục người ấy, có một người chậm rãi bò tới, chỉ thấy nàng ấy vẫn giống các nàng kia chật vật, gầy đến đáng thương, dung nhan bẩn thỉu, run run giọng khàn khàn hỏi.

"Cô nương biết ta?"


Trần A Nam nhìn nàng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh rất đẹp, chiếc vòng dưới ánh lửa sáng lên, chỉ thấy nữ nhân kia dưới đất hai mắt đục mờ, nhưng là khi nhìn tới vòng phỉ thúy, chính là thân người lợi hại run lên, Trần A Nam đến gần tù lao, nhẹ nhàng hạ người, từ tốn hỏi.

"Lã phu nhân, cô còn nhận ra vật này không?"

Lã Nhĩ dung nhan bẩn thỉu, hai mắt đục ngầu, duy lấp lánh chỉ là hai dòng lệ tuôn trên mặt, ánh lên mười phần đau lòng, hai tay vươn ra từ khe hở song chắn, muốn vuốt lấy chiếc vòng phỉ thúy trên bàn tay trắng nõn của A Nam, nhưng lại chần chừ, như sợ là mộng, chạm một cái liền biến mất.

Nàng khàn khàn giọng, run rẩy đáp lời.

"Biết__ đương nhiên biết. A Chiêu__ a Chiêu hắn__"

Lời không nói hết liền nghẹn ngào, tiếng khóc vang âm ỉ khắp chốn tù lao ẩm mục.

Quả đúng là vòng phỉ thúy trên tay của A Chiêu, lúc trước khi nàng đi, hắn đã gỡ ra đưa nàng, nay nhìn Lã phu nhân thế nào xúc động sợ hãi, tâm Trần A Nam không khỏi vì vậy mà bàng hoàng.

Trần A Nam nàng nhìn ra đôi mắt của vị Lã phu nhân này có vấn đề, nhưng là dù vậy khi nàng đưa ra chiếc vòng phỉ thúy đã theo trên người A Chiêu mấy năm, nàng vẫn kì lạ nhận ra. 

Nếu nói thần kì, thì chính là tình mẫu tử của họ thần kì.

Trần A Nam nhẹ nhàng đặt vòng tay vào đôi tay gầy guộc nhăn nhúm của nàng, nhìn nàng thế nào run rẩy cầm chặt hai tay, hai mắt trợn to bật khóc, không dám chớp lấy như là nàng sợ hãi, sợ một khắc được gần gũi hơi ấm của nhi tử nàng nhung nhớ đau lòng mấy năm nay sẽ biến mất, nàng lại quay về với bóng tối hôi thối vô tận, đau khổ cùng dằn vặt, lay động đến hàng chục nữ tử khác cũng như nhớ nhà mà nghẹn ngào.

"A Chiêu đệ ấy rất nhớ cô."

Trần A Nam ngồi nhìn các nàng khóc nỉ non, âm thanh đau lòng cùng bi thương đánh vào lòng nàng khó chịu. Nhưng vẫn giữ thiện ý hướng về các nàng, ôn nhuận nói ra tấm lòng của A Chiêu với Lã phu nhân, quả nhiên Lã phu nhân khóc càng thảm thương, chôn sâu chiếc vòng phỉ thúy vào lồng ngực, như muốn giữ lấy hơi ấm của nhi tử.

"Ta biết___ biết hắn nhất định rất khổ sở___ là do ta không tốt, không thể chăm sóc hắn___ a Chiêu hắn ___ hắn___"

Trần A Nam vươn tay xuyên qua song chắn, vỗ nhẹ lên đôi vai gầy guộc của nàng, không ngại nàng một thân bẩn thỉu, ôm lấy dỗ dành, ra sức an ủi. 

"Lã phu nhân, cô nhất định cũng rất khổ sở, nhưng bây giờ A Chiêu hắn rất cần cô, cô đừng khóc thương tâm ở chỗ này, đợi đến khi gặp hắn lại không có sức lực để đi. Cô chả phải chịu đựng tới giờ, cũng là vì A Chiêu sao?"

"Cô__ ý cô nương__"

"Đúng vậy, ta định đưa mọi người ra ngoài."

Âm thanh của A Nam như một đòn đánh thẳng vào tất cả nữ tử ở chốn này, chỉ thấy các nàng điên cuồng ầm ĩ, nhìn nàng trân trối như kiểu là nàng điên rồi. Lã Nhĩ tay gầy níu lấy A Nam, run giọng khàn khàn chấn kinh nói.

"Cô nương__ cô điên rồi! Hầu gia nhất định sẽ giết cô!"

"Giết ta?"


Trần A Nam kinh ngạc, Lã Nhĩ ngón tay chỉ tới bộ xương trắng đằng kia, dung nhan biến sắc lợi hãi, nhưng là đôi mắt dù đục ngầu, vẫn ánh lên tia hận thù đau đớn, run giọng phẫn hận nói.

"Người đó__ vốn định cứu chúng ta ra khỏi đây, cô nhìn xem, bây giờ còn không phải là một bộ xương khô sao? Cô có biết hắn làm sao mà chết không? Hầu gia cho người giết hắn ở trước mắt chúng ta, xẻo thịt hắn chỉ chừa lại bộ xương trắng! Cô nương___ chúng ta bị thế này là đủ rồi, lòng tốt của cô nương chúng ta cảm kích đội ơn, nhưng không thể để cô chết oan như vậy được! Xin cô__ van xin cô chạy đi__ đừng để hắn nhìn thấy cô___"

Trần A Nam không thể diễn tả hết sự chấn kinh của mình, nàng không thể tưởng tượng nổi, Mục Vạn kia lại có thể làm càn đến như vậy?

Trần A Nam không thể tin nổi mà thốt.

"Mục Vạn kia tự xây tù lao, bắt nhốt dân nữ vốn đã không thể tha thứ rồi, hắn còn dám tự nhiên giết người? Rốt cuộc hắn đem pháp luật Đại Tấn để ở đâu? Có người mất tích quan huyện lại không tra xét?"

Một trong đám nữ tử kia có người nghe Trần A Nam nói liền ngây người nhìn vào khoảng không, sau đó nhếch khóe môi vốn nứt nẻ không ra hình của mình, mười phần trêu chọc, mười phần bi ai, mỉa mai nói.

"Pháp luật? Khắp Liêu thành này ai chẳng biết đây là chỗ của quan tham? Quan huyện? Đều là một giuộc cả."

Trần A Nam đưa mắt nhìn nàng, sau đó khẽ hỏi.

"Các cô___ vì sao lại bị bắt vào đây?"

Nàng ta một bộ bẩn thỉu, chật vật, nhưng là đôi con ngươi lại có chút tỉnh táo, khi nghe đến câu hỏi của Trần A Nam, không chỉ một mình nàng ta ánh lên sự thù hận giận dữ, mà đa số các cô nương ở đây, đều như vậy.

Lã phu nhân đôi tay vuốt ve vòng tay phỉ thúy, đôi mắt đục ngầu như có như không nhìn A Nam, chỉ thấy nàng khóe môi mỉa mai, hận thù gằn từng chữ.

"Hầu gia hắn xem trời bằng vung! Tất cả nữ tử ở đây đều là những dân nữ hiền lành bị hắn bắt để tuyên dâm, nhưng là bọn họ không chấp nhận làm thiếp, không chấp nhận để hắn nhúng chàm, hắn liền nhốt hết vào đây! Ngày ngày tra tấn, hắn___ không có nhân tâm!"

Trần A Nam nhớ tới bộ dạng Mục Vạn ngày đó chạy tới nhà nàng náo loạn gà bay chó sủa, một tầng da gà liền nổi lên, nếu là nàng nhu nhược ở kiếp trước, có phải đã bị hắn nhốt vào đây rồi hay không? 

Có phải sẽ có kết cục như bọn họ hay không?

Tâm nàng không khỏi vì vậy mà lạnh lẽo.

Trần A Nam nhìn các nàng, thấy các nàng đáng thương chật vật, lôi thôi nhếch nhác, từ lúc nào mà địa vị của nữ nhân lại thấp đến hèn mọn đến vậy?

Các nàng vốn có thể có một cuộc sống bình thường, có một vị phu quân như ý, sống một cuộc sống vui vẻ, thế mà lại vì bọn quan thần một tay che mắt thánh thượng ở nơi xa, lộng hành ức hiếp, khiến người ta bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, quả thật là ép người quá đáng!

Trần A Nam chân chính tức giận rồi.

Cho nên nàng càng phải cứu những nữ tử này, nàng biết bản thân không bản lĩnh, không thế lực, nhưng chứng kiến một cảnh này, nàng không thể trơ mắt bỏ đi, đặc biệt còn có lời hứa với A Chiêu kia, nàng đã hứa sẽ đem nương hắn về.

Trần A Nam hướng các nàng tươi cười, đôi con ngươi như sao ánh lên, ôn nhu nhưng dõng dạc nói.

"Nếu đã vậy, ta càng phải đem các cô ra ngoài. Ta không tin lưới trời không lọt, pháp luật Đại Tần chỉ để chơi đùa, ác giả tất ác báo."

Lã phu nhân cùng các nữ tử trong tù nhìn nữ nhân nhỏ bé trước mắt, dung nhan nàng xinh đẹp, yêu kiều như hoa, nhưng ánh mắt nàng lại thanh thuần, như mặt hồ soi gương, lấp lánh kiên nghị, đả động đến trái tim vốn đã mục nát vì cuộc đời lạnh lẽo hung tàn với các nàng, cái gì đó gọi là hy vọng dần dần nhóm lên, khóe mắt mỗi người như có như không ánh lệ, bi ai nhưng xúc động.

"Nhưng là tù chắn này ổ khóa kiên cố, làm sao mà___"

Lời chưa dứt chỉ thấy Trần A Nam mặt mũi kì dị biến sắc, hai má hồng như trái đào thơm, cứng ngắc đưa đầu nhìn sang bóng dáng nam nhân nãy giờ đứng bên ngoài xem cảnh. Chỉ thấy nàng lúng túng, run giọng kêu.

"Khụ___ việc này có Vương đại ca giúp, các cô không cần lo."


Lúc này đám nữ tử mới chú ý tới bóng dáng người còn lại, ban đầu là do hắn bị bóng tối che lấp nên các nàng không nhìn rõ, nay nhìn tới, chính là kinh hồn bạt vía, miệng mồm há hốc, ngây ngốc vô cùng.

Trần A Nam chứng kiến cảnh tượng đặc sắc này, không khỏi trợn mắt một cái.

Sau đó thân người nàng bị người kéo lên, Trần A Nam lười nhác nhìn sang hắn, nhíu mi ngụ ý: 

Chuyện gì?

"Tránh ra một chút, Vương đại ca của nàng đến bẻ khóa."

Trần A Nam mặt mũi đỏ bừng, tức giận trừng hắn.

Lại dám trêu chọc nàng!

Hắn cười cười nhìn nàng, sau đó đến bên ổ khóa, vốn A Nam nghĩ hắn sẽ như trong các bản thoại dã sử, một nắm nghiền đồ thành tro tàn, nhưng là khi ổ khóa bị bổ làm hai nửa lăn lóc dưới sàn ẩm ướt, ánh kiếm chói đến lóa mắt nàng, Trần A Nam chính là híp mắt thầm nghĩ bản thân nên ít coi tiểu thuyết lại một chút.

Ổ khóa bể, tất nhiên sau đó sẽ là đưa người ra ngoài. Trần A Nam nhìn những vị nữ tử vẫn còn ngơ ngác, không khỏi lia mắt sang người kia trừng một cái, hồng thủy họa dân!

"Khụ__ mọi người đi thôi."

Lay tỉnh các nàng, sau đó hướng về hướng đi ban đầu vào mà đi, nhưng là đi chưa được ba bước đã bị người nắm lấy kéo về.

Trần A Nam hắc tuyến nhìn bàn tay nắm lấy tay nàng, chưa kịp hướng hắn giận dữ, đã bị kéo đi.

"Hướng bên này, đường kia bị chặn rồi."

Trần A Nam nghe hắn nói, lại nghĩ mật thất nàng hoàn toàn mù tịt, cho nên chỉ có thể phồng mang trợn mắt, chịu trận đi theo bước chân hắn.

Sau đó hàng người dài đi rồi lại đi, hết vòng rồi lại quẹo, đến khi hai mắt A Nam hoa lên mới dừng.

Đến khi có ánh sáng, Trần A Nam không khỏi nheo lại hai mắt, bóng lưng cao ngất thẳng như tùng, vạn tia nắng như vờn quanh chơi đùa, Trần A Nam không khỏi ngơ ngẩn, cảm thấy thật hư hư thực thực.

Sau đó khi bên tai ầm ĩ tiếng khóc lóc, Trần A Nam mới hoàn tỉnh.

Nàng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy mấy vị nữ tử kia quỳ rạp xuống đất, khóc đến đau lòng.

Đối với các nàng, giờ phút này chính là như giấc mộng các nàng hằng ao ước.

Chính là lần đầu tiên trong suốt từng ấy năm bị nhốt nhìn thấy ánh sáng. Lần đầu tiên cảm nhận khí trời, lần đầu tiên được sống lại với tư cách là một con người.

Nước mắt như mưa, như sông vỡ đê, ầm ầm bi thương rơi xuống, hòa tan vào lòng đất.

Trần A Nam không khỏi thở dài, nhân sinh ngắn ngủi, lại chịu khổ cực như vậy, thật sự quá đáng thương.

Nàng nhìn người khác mà đau lòng, lại có người lẳng lặng nhìn nàng mà mỉm cười.

Mễ Bối: Mẹ ơi gần 4000 chữ, tay liệt vì ý tưởng tuôn trào huhuuuu 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui