Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Nàng.

'' Ư....hm...đây là đâu...?''
Nàng vừa tỉnh dậy,đã thấy mình trong một hang động,tự trách mình sao
lại để bị ngất xỉu rồi bị đưa tới chỗ này,nhưng có lẽ... lúc này hang
động đó đã có ánh đèn sáng phát ra,bên cạnh nàng là một nam nhân đang
ngồi kế,tay nắm lấy tay nàng,và nàng cảm thấy tay nàng có gì đó rất ấm
áp,khỏe hơn một chút,nam nhân đó nhìn nàng và cười:

- Tỉnh rồi à.?!

- Ngươi...là ai? - Ánh mắt nàng chớp chớp,trong sáng hỏi hắn ta....

Thực sự nàng muốn biết đó là ai....Nhưng hắn vẫn chưa trả lời làm nàng đợi...

- Không cần biết đâu,sẽ không tốt cho cô nương. - Hắn ta lắc đầu,trong đầu thấy vui thích,và hứng thú với nàng....

- Ta vẫn muốn biết. - Nàng bướng bỉnh.Nhưng mà nàng đâu hiểu là,sự bướng
bỉnh này đôi khi làm hắn khó chịu,và....hắn ta chắc không thể từ chối.

Thực sự đây là đâu...Nàng phải biết!

Hắn ta là ai? Nàng cũng phải biết....

Không biết gì về hắn lỡ bị hắn....sàm sỡ thì sao nhỉ?! Sẽ không biết tìm hắn ở đâu để mà trả thù....

- Thôi được.Lần này ta nói cho cô biết tên....

- Sao lại là ''lần này ''? Ta đã gặp ngươi rồi sao? - Nguyệt Minh khá

đỗi ngạc nhiên với câu nói này từ miệng hắn ta phát ra,một nam nhân kỳ
lạ....Nhưng đã làm cho nàng ấn tượng ngay từ câu nói này rồi....

Nàng nhìn hắn ta,hắn khẽ cười một nụ cười tươi nhẹ,ánh mắt thánh thiện,đứng
bật dậy nhẹ,bước đi tới như là đang trầm ngâm suy nghĩ,nàng mơ màng thấy hình ảnh hắn ta rất quen thuộc,nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở
đâu....Khuôn mặt vóc dáng của hắn ta rất quen nhưng....

Mất khoảng nửa phút,thì nàng lúc này mới nhận được câu trả lời của hắn ta,nam nhân ấy quay lại nhìn nàng:

- Trí nhớ cô nương thật tệ.

- Có liên quan đến ngươi sao?! - Nàng băn khoăn,ánh mắt tò mò nhìn hắn,rồi tự mình ngồi dậy.

Lời nói của nàng vừa mới phát ra thôi,nhưng hắn ta đã tiếp lời nhanh chóng:

- Ta là một người có danh phận bí ẩn như hai nam nhân đi cạnh cô vậy.

Nghe thấy,Nguyệt Minh cau mày lại,lòng chợt thấy hơi bất an,ý của hắn ta có phải là mang chút sự đe dọa không.?

'' Ta nghĩ ngươi là người hiện đại ''.

- Đúng như cô nghĩ. Cô rất giỏi nhìn người. - Nam nhân đó tươi cười,đến gần nàng,làm nàng hơi sững sờ...

- Vậy ngươi kể ta nghe,ngươi là ai? Là người thế nào đi...

- Thực sự cô muốn nghe? Quá khứ và hiện tại của ta sao? - Nam nhân ấy
nhún vai,đầu hơi nghiêng qua, nét mặt còn vẻ ẩn ý,bất ngờ trước câu hỏi ấy.

- Ừm. Nói đi.

- Nghe xong cô có hối hận không?! - Hắn ta nghi ngờ,chau mày hỏi lại.

Hắn ta thực sự muốn Nguyệt Minh không biết được hắn là ai....Và hơn
nữa,việc nàng gặp hắn,hắn nhất định không cho phép nàng kể lại với Vũ
Phong....

Bởi vì Vũ Phong là....( một câu rất quan trọng cho đầu mối những chương sau nhé)

- Ta không hối hận trước những gì ta biết. - Nàng đinh ninh khẳng
định,ánh mắt tự tin, bàn tay nhẹ nhàng vỗ ngực, như tiếp thêm động lực để hắn ta nói ra.

- Thật bướng quá. Không giống như cô của lúc đó....

- Lúc nào?! - Nàng phát hiện ra hắn nói câu này không ổn,nàng mới thốt lên dấu chấm hỏi.

Nàng rất ''ít'' khi tra hỏi người khác.

Đã nghi thì phải hỏi cho ra lẽ thôi. Hắn ta không thoát được rồi.

Nam nhân kia nhìn nàng,không tỏ chút thái độ muốn trả lời câu,hắn lại nhìn

về phía ánh sáng xa xăm ngoài động,tay vòng ra sau lưng làm điểm tựa,hắn mở lời nói,mà không quan tâm đến nàng đang muốn biết câu trả lời đó:

- Ta vốn là Thái tử của Mạc Kỳ quốc...Tên Mạc Đinh Tiền, nhưng....như
nàng nhận biết đấy, ta không phải là người cổ đại, ta là một đại thần
của Vương quốc bóng đêm...

- Bóng đêm? - Thoạt nghe xong câu,nàng trợn to mắt ngạc nhiên,miệng há hốc không tin
được,trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh nam nhân '' oai hùng ''
trước một tấm áo choàng màu đen và cái thanh kiếm sắt nhọn...

- Đúng. Do ta đã bỏ gia tộc ra đi,tên ta...là Hắc Lôi tử. Sau khi đi ta
đã tìm đến cổ đại để giải trí,nàng còn nhớ không? - Hắn trầm ngâm,rồi
nói đoạn hắn vịn lấy hai bờ vai êm ái của nàng: - '' Lúc nàng khóc,nàng đánh đàn dưới ánh trăng...Ai đã an ủi nàng? '' - Lôi Tử mang vẻ mặt
biểu cảm,hơi ảm đạm nhìn nàng,rồi hỏi nàng với giọng điệu vô cùng ấm áp.

- Ngươi...là người qua đường đó? Thực sự...là....? Sao...ta tưởng đó là
... - Ngay lúc này,ánh mắt nàng nhìn Lôi tử,nhưng điểm dừng của ánh mắt
đó là một ảo ảnh,nàng nghĩ đến Vũ Phong...Chẳng phải....

Hay là nàng đã nhầm người,nàng phải xác định rõ....

- Người đã cứu nàng khỏi đám du côn,thì vẫn luôn đi theo nàng,ta hiểu
điều đó,Vũ Phong chính là đệ đệ của ta....Tiểu đệ với ta có 1 đặc điểm
chung....Bọn ta yêu nàng! - Lôi Tử nói tiếp,mặc cho ánh mắt vô hồn của
nàng đang dừng ở khuôn miệng mình.

-..Rắc rối thật... - Nàng thoáng nghe,và hiểu lời nói đó,ra là vậy....

Nàng đẩy tay Lôi Tử ra,hắn ta hơi hụt hẫng,nhưng vẫn kiên trì nhìn nàng...

Nàng cũng nhiều người theo đuổi quá nhỉ?!

* * *

Quay lại phía hắn.


Thất Song bước ra với một bát canh nóng hổi đã trộn với dược xuân cực
mạnh,nếu không ''lên giường'',thì khi không được thỏa mãn,người trúng
dược xuân sẽ dần mất máu mà chết...

Bước
chân cô ta từ từ đi đến,mang ánh mắt u ám đen tối,nhìn vào thì chả còn
thấy cô ta dễ thương như lúc còn bộ dạng con cáo nhỏ kia chút nào,mà bây giờ là một người con gái....Dâm đãng và đê tiện....

Đến gần hắn thì đã mất hết vài giây,cô đặt nhẹ bát canh xuống,rồi nhìn
Nhược Thiên,chớp mắt đầy ân tình,như muốn ăn thịt hắn, ham muốn lên đến tột độ rồi...

- Công tử à,người uống chút canh ''tẩm bổ'' đi...

- Ta không uống. Ta không bị yếu sinh lý...! - Hắn vẫn xoay mặt đi tránh ánh mắt hồ ly của cô,trong đầu hình dung ra cảnh tượng hắn
bị......nhưng...hắn xóa ngay cái ý nghĩ đó....

Vì...hắn chỉ hứng thú với một mình Lâm Nguyệt Minh nàng mà thôi!

- Không bị yếu mà...lại không chịu.... - Thất Song chu mỏ lên,ánh mắt
quyến rũ, nói nhẹ,thoảng vào tai nàng.bàn tay cởi áo Nhược Thiên ra,
rồi lại quay về phía bát canh chứa dược,định cầm lên cho hắn uống....

Nhược Thiên thấy cảnh đó,không thể nào chịu nổi được nữa...Phải tìm cách
thoát ra khỏi dây trói này để quay lại chỗ nàng mới được...

Hắn cũng lo,nếu nàng thấy cảnh này,sẽ giận hắn mất....

* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận