Không có ai, không có tiếng hít thở, không có bất kỳ hơi thở nào.
Độc Cô Dạ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Vân Triệu ở phía sau, không có gì cả, không có bất kỳ dị thường gì.
Hách Liên Vân Triệu cũng quay đầu liếc nhìn Độc Cô Dạ, dấu vết rất nhỏ cũng không có, không có khác thường.
Hai người liếc nhau một cái, chẳng lẽ là hai người bọn họ cùng nghe lầm?Lông mày khẽ nhíu, Nam Tống Quốc chủ ở phía trước đã đi xuống, Độc Cô Dạ và Vân Triệu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhìn lầu các kia lần nữa xoay người đi xuống, có lẽ là bọn họ quá mức nhạy cảm.
Cấm vệ quân vây quanh ba người mà đi, không để cho người khác có cơ hội hạ thủ.
Thở nhẹ một hơi, hai người này thật là nhạy cảm, Lưu Nguyệt cúi đầu liếc nhìn lầu các trống không, người nào cũng không ở lại, xoay người nhảy xuống, bước nhanh ra ngoài.
Không có mai phục ngầm, hành động cũng khá nhanh.
Nhanh chóng đi qua sơn cốc, đi ra bên ngoài, xa xa Lưu Nguyệt đã nhìn thấy chỗ Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt nên đứng, lúc này đã bị một đám người vây chật như nâm cói, không thể nhìn thấy Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt.
Lông mày khẽ nhíu, hai người kia đang làm cái gì, bảo bọn họ dụ người ra chỗ khác, nhưng cũng không bảo họ kéo hết mọi người lại đây.
Nhanh chóng hòa vào đám đông, Lưu Nguyệt đứng ở một chỗ cao cao, cố gắng nhìn qua đám đống, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Lưu Nguyệt trừng mắt.
Chỉ thấy phía dưới chỗ Âu Dương Vu Phi đứng, lúc này Hồ Điệp bay múa đầy trời, hồng vàng lam trắng, nhảy múa tung tăng, lấp lánh đủ loại màu sắc, giống như một quang cầu đang sáng rọi,dưới ánh sáng mặt trời vàng rực, tản ra ánh sáng ngọc loá mắt.
Mà ở bên trong đủ loại màu sắc rực rỡ đó, một mình Âu Dương Vu Phi đứng trong đám bướm bay đầy trời.
Áo trắng dính đầy đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu của bướm, bóng điệp bay bay trên tóc, trong ống tay áo cũng có.
Phất tay một cái, điệp bay múa.
Cười yếu ớt, cả vùng xuân về.
Quả nhiên là thần tiên rớt phàm, một thân tao nhã khuynh thế gian.
“Tiên nữ đẹp quá.
”
Su: há há há =)) Nữ… =))Lưu Nguyệt đang kinh ngạc một tiếng than thở vang lên bên tai như mộng như ảo, Lưu Nguyệt thiếu chút nữa nghẹn nước miếng.
Nữ, Âu Dương Vu Phi giống nữ?“Nàng chỉ vì trên trời mới có, nhân gian phải ngoái lại vài lần.
”
Su: Phật dạy cái gì mà 1 lần gặp mặt kiếp này thì kiếp trước phải ngoái đầu ra sau mấy lần đó, ứ nhớ nữa rồi.
“Ta muốn cưới nàng.
”
“Ta cũng muốn….
”
Su: há há há =))Tai nghe toàn bộ biểu lộ khuynh tình mộng ảo chung quanh, trong mắt tất cả đều là sự ái mộ không phân biệt nam nữ, khóe miệng Lưu Nguyệt co quắp, miệng anh đào nhỏ nhắn như ngoác đến tận mang tai.
Không nghĩ tới Âu Dương Vu Phi lại có giá thị trường tốt như vậy, không tệ, không tệ.
Nhịn xuống xúc động muốn ôm bụng cười to, trong đám người chen chúc xô đẩy nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt giận dỗi nhưng lại không thể không giữ vững phong độ, tiêu sái phấp phới, Lưu Nguyệt càng không nhịn nổi.
“Đi.
”
Đúng lúc không thể nhịn được nữa, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay kéo nàng đi ra ngoài, là Hiên Viên Triệt tươi cười rực rỡ.
Không phải người tốt.
Khóe mắt đều là ý cười đầy toan tính, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái đã biết, nhất định là Hiên Viên Triệt.
“Làm kiểu gì vậy?”
Lưu Nguyệt vừa để mặc Hiên Viên Triệt lôi nàng đi, vừa hạ giọng hỏi, giọng mang đầy ý cười.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhìn lướt qua đàn bướm đang bay nhảy kia, quay đầu nhìn về Lưu Nguyệt nháy nháy mắt nói: “Ta tìm Đỗ Nhất mượn ít đồ của nàng, thả vào mực của hắn.
”
Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời cười ra tiếng.
Trong tay Đỗ Nhất có mấy thứ mà ngày trước nàng làm ra, dùng làm liên lạc hoặc lúc truy lùng, là một hương có mùi nồng, người không ngửi thấy, động vật lại rất nhạy cảm.
Bình thường lúc Huyết Ảnh vệ dùng, là pha loãng, ngày hôm nay không biết Hiên Viên Triệt dùng bao nhiêu cho Âu Dương Vu Phi, lại đưa tới nhiều ong bướm như vậy.
Lần này Âu Dương Vu Phi muốn không nổi danh cũng khó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...