Vương Phi 13 Tuổi

Phía sau đám người Mộ Dung Vô Địch, cũng lây không khí vui vẻ, tất cả đều vui mừng, cùng nhau mà đi.

Giữa rừng mưa, cây cối nguy hiểm, vẫn không dấu được sự cao hứng phấn chấn của mọi người.

Ánh sáng xuyên thấu qua ngọn cây chiếu xuống con sông dập dờn sóng nước, thật là một ngày mùa hè đẹp trời.

Đi vào Ngàn Nãng Sơn không hề dễ dàng nhưng đi ra ngoài lại tương đối đơn giản, mấy người đã sớm chuẩn bị tâm lí từ trước, chặt thẳng một đường ra khỏi rừng mưa, hơn mười ngày liên tiếp liền thoát ra khỏi Ngàn Nãng Sơn.

Thời gian đã vào độ cuối hè, nhưng nhiệt độ thiên nhiên vẫn không hề giảm, tựa như như một cái lồng hấp.

Ở trong Ngàn Nãng sơn cây cối dày đặc không cảm thấy được, lúc này vừa ra khỏi Ngàn Nãng Sơn, đại lục ở cực nam – Nam Tống quốc, quả thật làm cho người ta nóng đến mức không thể chịu đựng được.


Mộ Dung Vô Địch thay thế Hiên Viên Triệt đưa Long Vương Đan cùng Ẩn Thối Đảm đến hải ngoại, không có việc nhỏ nhặt phiền đến bản thân, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt thanh nhàn trở về Thiên Thần Quốc, chỉ có điều là thời tiết thật sự quá nóng, lập tức trở về chậm rãi, ban ngày nghỉ ngơi đêm đến lại bắt đầu đi tiếp, vừa du sơn ngoạn thủy vừa hướng Thiên Thần quốc trở về.

Vừa đi qua tất cả núi rừng đẹp nhất, vừa xem tất cả các núi lớn nhỏ nhỏ, cứ vậy mà tiến, cứ vậy mà đi.

Trời buổi sáng sớm màu xanh đậm giống như màn đêm yên tĩnh trên biển, vô biên vô hạn, làm người ta hít thở không thông.

Mà ngay tại lúc không gian còn tăm tối, hít thở không thông, chân trời một đạo hào quang phá tan bóng đêm, nhảy ra ở đường chân trời, phá quang mà ra, màu vàng nháy mắt bao phủ toàn bộ mặt đất, một vòng lửa đỏ theo chân trời bắn ra.

Vạn núi sáng ngời, nở rộ ra ánh sáng chói lòa.


Mặt trời đỏ như lửa đội mây mà nhô lên, tỏa vô vàn ánh nắng.

Vạn trượng ánh sáng chiếu rọi không gian, cao cao trên đỉnh núi, có hai người, toàn thân toát ra một vầng ánh sáng màu vàng, lòe lòe sáng lên, chói mắt huy hoàng, phiêu dật như thiên tiên.

“Rất đẹp.” Lưu Nguyệt hít thật sâu một ngụm không khí thanh lành của buổi sáng, ngẩng đầu nhìn mặt trời mới màu đỏ chậm rãi mọc lên ở phương đông.

Nàng chưa từng xem qua mặt trời mọc, không có tâm trạng, cũng không có người có thể làm bạn.

Cũng không biết đứng gần mặt trời mọc, có thể xao động đến như vậy, ấm áp đến mức lòng say say lâng lâng.

“Ngàn dặm giang sơn, tất cả đều đẹp như một bức tranh.” Nhìn xuống dãy núi rộng lớn mạnh mẽ trước mắt, xanh miết xanh biếc, kéo dài không dứt, ở trên cao này, trong khoảnh khắc, đều nắm giữ chí khí hào hùng của núi sông.

Hiên Viên Triệt mở rộng năm ngón tay, nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua đầu ngón tay, rơi xuống ngàn dặm non sông, vẻ đẹp tồn tại xuyên không gian thời gian, trên đời không có từ gì diễn tả được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui