Xem ra, vừa rồi là do Hiên Viên Triệt vận khí tốt, ăn lớn như vậy tại lúc hết tiền mấu chốt, không phải công lao của nàng, vậy sao phải sợ nàng chứ.
“Hảo, Tam tẩu nếu đã lên tiếng, Thất đệ tự nhiên phải nghe theo rồi.” Thất hoàng tử cười tủm tỉm ném vào miếng vàng lá.
Hôm nay, hắn thắng Hiên Viên Triệt ba toà nhà, trị giá hơn 10 vạn lượng hoàng kim, giờ chỉ chơi một miếng vàng lá, hắn không để vào mắt.
“Bắt đầu đổ.” Gom tiền đặt cược lại, hoa nương bên cạnh làm trọng tài nũng nịu hô một tiếng.
Nhẹ nhàng nâng cái chung lên, lưu nguyệt bỏ xí ngầu vào lắc lắc.
Thất hoàng tử thấy vậy, nhất thời không nhịn được cười to, nàng này căn bản không hề biết đổ thuật, so với Tam ca còn tệ hại hơn.
Dâm loạn nam tử liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, nhíu mày chặt, bất quá, nơi này hắn không có tư cách lên tiếng.
“Tứ ngũ ngũ, một phần lục, Thất hoàng tử thắng.” (Cái ‘một phần lục’ ở đây ta nghĩ là xí ngầu nó dừng nghiêng, nên hiện cả hai mặt số)
Lưu Nguyệt đếm xong, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, trừng mắt nói: “Tiêu rồi, vận khí dùng hết rồi.”
Hiên Viên Triệt hai tay khoanh trước ngực nhìn Lưu Nguyệt, thấy mặt giận như vậy, nhưng hai mắt không giấu được sát khí, không khỏi cười tươi nói: “Vô phương a.”
“Tiếp tục, hai miếng vàng lá.”
“Tới luôn.”
“Tứ ngũ lục, nhị tam ngũ, Thất hoàng tử thắng.”
Lưu Nguyệt nhìn hai miếng vàng lá bị đẩy tới trước mặt Thất hoàng tử, cắn chặt răng, thần tình không cam lòng nói: “Lần đổ này ta muốn đổ lớn.”
“Hảo, Tam tẩu thật giống ý đệ, đệ cũng định như vậy đó.” Thất hoàng tử nhìn Lưu Nguyệt hành xử như dân cờ bạc tầm thường, thua đến đỏ mắt, nhất thời cười ha ha, rất nhanh đáp lại một câu.
Chỉ vài miếng vàng lá thôi, có đáng bao nhiêu chứ.
Lời vừa nói xong, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử nhất tề nhíu mày, liếc mắt trách cứ Thất hoàng tử một cái, nhưng cũng không nói lời nào.
“Hảo, lời Thất hoàng tử vừa nói, Thái tử điện hạ, Người cũng nghe thấy chứ.” Lưu Nguyệt nghe vậy, nhìn Hiên Viên Thừa chậm rãi nở nụ cười, trên mặt chẳng còn chút ngây thơ ngờ nghệch như khi nãy nữa.
Trong phòng khách, trừ Thất hoàng tử lỗ mãng ra, ai mặt cũng có điểm hơi biến sắc.
“Đương nhiên rồi.” Hiên Viên Thừa nhìn Lưu Nguyệt, cười gật gật đầu.
“Hảo, Thu Ngân, mang tiền đặt cược lên đây.” Lưu Nguyệt hai tay khoanh trước ngực tựa vào Hiên Viên Triệt phía sau.
Thu Ngân nãy giờ vẫn đứng phía sau Hiên Viên Triệt, nghe nói vậy, lập tức tiến lên từng bước, trong lòng lấy ra một đống đồ vật này nọ, đặt trên mặt bàn.
“Đứng tên Hiên Viên Triệt, kinh thành phủ trạch bảy chỗ, trị giá 50 vạn lượng hoàng kim, hai gian ngọc khí điếm, trị giá 70 vạn lượng hoàng kim, trầm phong phủ rộng ba mươi vạn khoảng, nô bộc bên trong, trị giá 310 vạn lượng hoàng kim, phủ trạch nghỉ hè tại Duyện châu, Thái châu, trị giá 17 vạn lượng, tổng cộng 447 vạn lượng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...