Vương Phi 13 Tuổi

Lưu Nguyệt thấy vậy cười tủm tỉm tựa vào người Hiên Viên Triệt, đang định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, vọt vào phòng trong, hai tay cầm một cái hộp bằng gỗ chạy trở ra.

“Đây, cho chàng.” Lưu Nguyệt nhanh nhẹn nhét vào tay Hiên Viên Triệt, rồi chủ động ngồi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, nàng thích vị trí này.

Hiên viên triệt thấy vậy hơi nhíu mày, tay mở hộp gỗ ra, kinh ngạc nói : “Huyết thiềm thử.”

“Cho chàng bổ thân thể, ăn cái này khẳng định có lợi đối với chàng.” Lưu Nguyệt nhéo nhéo cánh tay Hiên Viên Triệt, ngẩng đầu nhìn chàng.

Cúi đầu nhìn ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ biết trong lòng đã đong đầy hạnh phúc, ấm áp, không hề có bất kì cảm giác nào khác.


“Nàng đúng là tiểu ngu ngốc.” Đầu ngón tay nhéo mũi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười ôn nhu, hắn có tài đức gì mà có thể có được thê tử toàn tâm toàn ý lo cho hắn.

“Ta cái gì cũng tốt, bây giờ ăn thêm cái này cũng chả được tích sự gì, ta cũng ăn không ít rồi ….” Chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt : “Đúng rồi, huyết thiềm thử, Hậu Kim, nàng cho ta một câu trả lời, nàng muốn làm gì? Hôm nay nếu ta đến trễ một bước, nàng hiện tại làm sao bây giờ?

Còn có, đại hôn, nàng cho ta một cái đại hôn, thú (cưới) một nữ nhân. Chúng ta còn không có đại hôn, nàng cư nhiên dám cùng người khác thành thân. Tuyệt đối không được, dù có là nữ cũng không được.

Nàng chỉ có thể thành thân cùng ta, bất kì ai khác cũng đừng hòng.”


Thiếu chút đã quên, hắn chạy ngày chạy đêm, vừa rồi lo lắng đến thiếu chút nữa tim ngừng đập, tất cả đều là do cái kẻ to gan lớn mật trước mắt này làm ra, cổ tay giơ giơ lên, dứ dứ trước mặt nàng.

Chuyện khác lúc khác nói, trước mắt phải đem chuyện này nói cho rõ ràng.

Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt trong nháy mắt mặt đen xì, trừng mắt nhìn nàng, uấn đầy lửa giận nhưng cũng rất nhiều lo lắng.

Không khỏi chậm rãi nở nụ cười, nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, phảng phất lơ đãng nói : “Cũng không có gì. Không có chàng, Thiên Thần không có ai trấn thủ, ta lại không biết đành giặc, vậy đành phải đến tận hang ổ để giải quyết bọn họ. Yên tâm, ta không xảy ra chuyện gì cả.”

Lưu Nguyệt nói thực vân đạm phong khinh (đại ý là nhẹ nhàng, thoải mái), vào tai Hiên Viên Triệt cũng chỉ có một hồi sự như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui