Lục Hoa Thành.
Chưa đến giờ Mùi, Diễn võ trường đã đông nghịt quán chúng.
Mọi người tề tựu để chờ xem đệ nhất cao thủ xuất hiện.
Đúng giờ, ba hồi chiêng trống long trọng báo hiệu loạt trận bán kết Tỷ võ đại hội bắt đầu.
Lão sư gia trịnh trọng xuất trường, cao giọng tuyên bố :
- Lát nữa đây, Tỷ võ đại hội đệ nhất cao thủ sẽ sinh thành.
Để động viên các vị anh hào phát huy tài năng bản thân, Tỷ võ đại hội vinh hạnh nghênh đón Châu mục đại nhân và Tiêu Kỵ Đại tướng quân đại nhân đến quán chiến.
Cung nghênh nhị vị đại nhân.
Âm nhạc trỗi lên, nghi trượng dàn ra, Lão Châu mục và Vương Đại tướng quân bệ vệ nhập trường, song song tiến lên lễ đài.
Châu mục đại nhân mọi người không lạ, nhưng lần đầu nghe đến Tiêu Kỵ Đại tướng quân, khiến quần hào trên khán đài có chút xao động.
Tiêu Kỵ Đại tướng quân.
Chỉ nghe qua cũng biết quan cao chức trọng rồi.
Lẽ nào có liên quan đến những đại sự sắp diễn ra.
Nhiều thế lực bắt đều thầm tính toán cách tạo cảm tình.
Chờ nhị vị đại nhân an tọa xong đâu đấy, lão sư gia mới lại cao giọng tuyên bố :
- Trận đấu thứ nhất của loạt trận bán kết : Lý Gia Hưng thiếu hiệp quyết đấu cùng Dương Thiên thiếu hiệp.
Mời hai đối thủ cùng nhập trường.
Lý Gia Hưng cùng Dương Thiên tiến vào trường đấu.
Cũng như những trận đấu trước, đa số quán chúng không có cảm tình với Lý Gia Hưng nên đều dành sức cổ vũ cho đối thủ của y.
Điều này đã khiến y lòng đầy oán khí.
Sau tiếng hô khai cuộc của trọng tài, Lý Gia Hưng lập tức đạp bộ xông tới tấn công đối thủ, định tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng khi chưa kịp cận thân, thấy đối thủ bắt đầu phóng độc, y cũng phản ứng rất nhanh.
Tấm gương Hoàng Kim Thiếu Gia vẫn cón đó, mạo hiểm cận thân chỉ chuốc lấy thất bại.
Họ Lý bắt đầu giảm tốc, bước đi từng bước rất thận trọng, vừa tiến tới vừa chú ý mặt đất.
Thấy đối thủ nhìn trước ngó sau kĩ như thế, Dương Thiên cười nhạt nói :
- Lần này ta dùng Vô ảnh độc, không mùi không sắc, thử xem ngươi làm sao đề phòng.
Lý Gia Hưng bĩu môi :
- Ta không tin ngươi có được Vô ảnh độc.
Đừng bày đặt lòe người vô ích.
Dương Thiên cười ha hả nói :
- Ta đâu bảo ngươi tin.
Ngươi cứ xông thẳng tới đi rồi sẽ biết lợi hại ngay thôi.
Lý Gia Hưng “hừm” một tiếng, tuy ngoài mặt mạnh miệng như thế như không hề dám lơ là phòng thủ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Y vẫn thận trọng đạp bộ tiến tới.
Song phương cương trì một lúc.
Thấy họ Lý vẫn không thay đổi chiến pháp, Dương Thiên thầm cười khổ, vội liên tục phóng độc về phía trước, định không cho đối phương có cơ hội cận thân.
Ngờ đâu, y đã quên tính đến một điểm.
Khi khoảng cách giữa song phương tương đương phạm vi viễn trình công kích, Lý Gia Hưng lập tức trúng độc, nhưng chỉ là phổ thông độc khí, sinh mạng giảm.
Họ Lý cả mừng vì không thấy “Vô ảnh độc”, vẫn còn trong khả năng chịu được, liền hướng mũi thương về phía đối thủ, quát lớn :
- Phong long kích.
Từ đầu mũi thương, một đạo nội kình ào ạt phún ra, hình thành lam sắc đồ án, rồi theo sự điều động của họ Lý, phong long đồ án nhe nanh múa vuốt hướng Dương Thiên công tới.
Họ Dương quên tính đến việc Lý Gia Hưng có cả viễn trình công kích kỹ năng, tuy không dễ dàng thi triển, nhưng một khi kích trúng thì hiệu quả vô cùng.
Thấy phong long công đến, Dương Thiên kinh hãi, vội xoay mình bỏ chạy thật nhanh sang mé phải.
Tuy y phản ứng khá nhanh, tránh thoát được phong long, nhưng cũng bị kình khí quét trúng, sinh mạng giảm đáng kể.
Độc khí do Dương Thiên phóng ra cũng không thể xem thường.
Lý Gia Hưng sau khi kích không trúng mục tiêu, kỹ năng trong thời gian đóng băng, không thể thi triển, vội lùi lại khỏi phạm vi độc khí.
Dương Thiên thấy đối phương không tiếp tục xông tới tấn công mà lùi lại phòng thủ, lòng thầm mừng rỡ, thừa cơ xông đến gần, liên tục phóng độc.
Không để cho y đắc ý lâu, đột nhiên Lý Gia Hưng đạp bộ tiến tới, quát :
- Phong long kích.
Thời gian đóng băng đã hết, y lại tiếp tục sử dụng kỹ năng.
Lần này Dương Thiên không kịp né tránh, bị phong long kích trúng.
Phong long xoáy tròn tạo thành phong bạo, đấy bật họ Dương về phía sau, tạo thành 5 giây huyễn vựng.
Lý Gia Hưng thừa cơ xông tới, trường thương đâm nhầu.
Vu sư loại chức nghiệp cũng giống pháp sư, điểm thuộc tính tự do có được khi thăng cấp chủ yếu gia trí tuệ để tăng pháp lực trị, do đó sinh mạng trị không cao.
Dương Thiên cũng vậy.
Bị đối thủ cận thân liên tục công kích, tuy đã hết thời gian huyễn vựng, vẫn không dễ dàng phản ứng có hiệu quả, sau mấy lần phóng độc khiến đối phương sinh mạng đại giảm, y đành ôm hận hóa bạch quang rời trường đấu.
Lý Gia Hưng đại thắng.
Sau khi Lý Gia Hưng rời trường đấu, trận đấu thứ hai giữa Phiêu Khách và Tiêu Phi Phi cũng được tiến hành ngay.
Nhưng lần này chỉ thấy Tiêu Phi Phi nhập trường, còn Phiêu Khách không thấy đâu.
Trong lúc quần hào còn đang ngạc nhiên bàn tán, lão sư gia bước ra cao giọng nói :
- Trận đấu thứ hai : Phiêu Khách thiếu hiệp sẽ quyết đấu cùng Tiêu Phi Phi thiếu hiệp.
Nhưng do Phiêu Khách thiếu hiệp phải giúp đỡ bằng hữu hoàn thành đặc thù nhiệm vụ, nên xin bỏ cuộc.
Trận đấu này xem như Tiêu Phi Phi thiếu hiệp thắng.
Chúng ta giải lao một khắc.
Sau đó trận chung kết giữa Lý Gia Hưng thiếu hiệp và Tiêu Phi Phi thiếu hiệp sẽ được tiến hành để chọn ra đệ nhất cao thủ.
Quần hào hoa nhiên, bàn tán xôn xao.
Thật ra thì Phiêu Khách cảm thấy không có phương pháp gì đối phó được với kỹ năng lôi điện của họ Tiêu, có chiến đấu cũng sẽ thất bại nên mượn cớ bỏ cuộc.
Hơn nữa, nhân cơ hội giúp Bích Nhã hoàn thành đặc thù nhiệm vụ cũng hay.
Vì vậy Tiêu Phi Phi đã chiến thắng mà không tốn chút công sức.
Lát sau, lão sư gia lại bước ra, cao giọng tuyên bố :
- Trận chung kết Tỷ võ đại hội giữa Lý Gia Hưng thiếu hiệp và Tiêu Phi Phi thiếu hiệp chính thức tiến hành.
Mời hai đối thủ nhập trường.
Sau khi cả Lý Gia Hưng và Tiêu Phi Phi đều đã vào trường đấu, lão sư gia lại nói :
- Để khích lệ hai đối thủ tận tình thi triển công phu, Châu mục đại nhân đã quyết định : đệ nhất cao thủ có thể chọn lựa tưởng lệ, hoặc là một kiện bạch ngân trang bị, tăng gia thực lực bản thân, hoặc là một đội sĩ binh, để có thể thống binh, kiến công lập nghiệp.
Thấy cả hai đều có vẻ suy nghĩ, lão mãn ý nói tiếp :
- Được rồi.
Trận đấu bắt đầu.
Thanh âm vừa dứt, cả hai đối thủ đồng thời động thủ.
Lý Gia Hưng thi triển ngay tất sát kỹ, Phong long kích.
Nhưng chiêu này dùng nhiều lần rồi, đối mọi người không hề lạ, khi đối phương đã có đề phòng thì không còn là tất sát kỹ nữa.
Tiêu Phi Phi chỉ cần né sang một bên tránh khỏi, sau đó tiếp tục xông tới gần đối thủ.
Do kỹ năng bị đóng băng, không tiếp tục thi triển được nữa, Lý Gia Hưng chỉ đành chấp nhận cận chiến.
Và lúc này, kỹ năng lôi điện của Tiêu Phi Phi đại phát thần oai.
Lý Gia Hưng đi vào vết xe đổ của Uy Chấn Tứ Phương, điện theo trường thương truyền vào người, toàn thân tê cứng, sinh mạng đại giảm.
Tuy kém thế, nhưng y không có cách nào vãn hồi tình hình.
Đã mấy lần y muốn lùi xa để thi triển Phong long kích, nhưng lập tức lại bị đối thủ bức cận, rồi lại trúng chiêu.
Cuối cùng sinh mạng giảm hết, đành chấp nhận thua cuộc.
Tiêu Phi Phi trở thành đệ nhất cao thủ của Tỷ võ đại hội.
Y rất xứng đáng với danh hiệu này nên được quần hào hoan hô nhiệt liệt.
Sau một loạt những lời khích lệ làm mọi người phát chán, Phủ Đường cũng trao phần thưởng cho Lục Hoa Tứ Kiệt trước đông đảo quán chúng, Phiêu Khách vắng mặt nên sẽ đến Phủ Đường nhận sau.
Không ngoài ý nghĩ của mọi người, Tiêu Phi Phi đã có trang bị thích hợp, do đó đã chọn tưởng lệ là một đội sĩ binh.
Thật ra từ khi nhìn thấy hình ảnh Thiên Lang thống lĩnh kỵ binh sát quái, nhiều người đã vô cùng hướng vãng.
Nay đã có Thống binh lệnh nên việc chỉ huy sĩ binh tác chiến đã có thể trở thành hiện thực.
Thống binh lệnh : đặc thù vật phẩm; tạm thời thống binh, số lượng : 1 đội, thời hạn : 1 tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...