Khác với những trận đấu trước đây, trong trận vừa rồi, tuy cũng phải chịu “bất công” như những người “không may” khác phải giao đấu với mỹ nữ, Phiêu Khách không những đã giành được chiến thắng mà còn khiến mỹ nữ tâm phục khẩu phục, do vậy mà vẫn giữ được hình tượng của mình.
Sau trận đấu, hai người đã cùng nhau rời trường.
Và quần hào lúc này đang hăng say bàn luận chuyện gì sẽ diễn ra sau khi cả hai rời trường đấu.
Chủ đề đó khiến quần hào hứng khởi thảo luận cực kỳ nhiệt liệt.
Xem ra, “bát quái đại pháp” của các vị nam đồng bào cũng chẳng thua kém gì nữ giới.
Trong lúc mọi người còn đang hăm hở bàn tán, không vì thế mà trận đấu sẽ tạm dừng, hai đấu thủ của trận đấu cuối cùng lượt trận này đã cùng tiến ra sân.
Vẫn với bộ khinh giáp nhẹ nhàng ưu mỹ, vẫn kim sắc trường tiên, vẫn dung mạo tuấn tú với nụ cười nửa miệng, Tiêu Phi Phi xuất hiện cũng đồng thời kết thúc cuộc so tài “bát quái đại pháp” trên khán đài.
Mọi người đua nhau hoan hô cổ vũ y, một phần vì hâm mộ, phần khác là vì không ưa đối thủ của y, vu sư Dạ Lang.
Dạ Lang cũng xuất hiện trong bộ dạng phổ phổ thông thông, thân xuyên Bố y trường bào, nhưng Mộc trượng đã đổi thành Thiết trượng.
Sau khi đánh bại Yến Yến nữ hiệp bằng cách triệu hoán chuột cống, hầu như toàn bộ quán chúng đều nguyền rủa y sẽ thua trận.
Song phương đối diện, theo lễ chào hỏi nhau xong, trọng tài tuyên bố :
- Nam hiệp Tiêu Phi Phi quyết đấu cùng nam hiệp Dạ Lang.
Trận đấu bắt đầu.
Thanh âm vừa dứt, Tiêu Phi Phi xông tới, trường tiên múa tít công tới Dạ Lang, mục tiêu là Thiết trượng trên tay đối phương.
Chắc có nguyên do gì, chứ mọi người đều biết Tiêu Phi Phi có đặc thù kỹ năng liên quan đến lôi điện mà Dạ Lang lại bỏ Mộc trượng chuyển sang dùng Thiết trượng.
Ai nấy đều chờ xem “hậu chiêu” của y.
Không chút chần chờ, Dạ Lang cũng vội mặc niệm vu quyết, Thiết trượng huy nhẹ vẽ nên một đạo vu phù.
Một con độc xà mình xanh, to bằng ngón tay, dài hơn hai mét xuất hiện tại trường.
Sau khi triệu xuất độc xà, Dạ Lang vội lui về phía sau, đoạn điều khiển độc xà trườn tới tấn công.
Hóa ra y công phu chưa tới, dùng Mộc trượng không được tăng bức, nên chỉ có thể triệu hoán chuột, mà dụng chuột đối phó Tiêu Phi Phi chẳng có tác dụng gì.
Thấy độc xà trườn nhanh tới, Tiêu Phi Phi nhếch môi cười nhạt, trường tiên không nhằm vào đối thủ nữa mà cuốn tới độc xà.
Không ngờ họ Tiêu còn có chiêu này, Dạ Lang không kịp điều động độc xà né tránh nên độc xà vẫn điên cuồng công tới.
Tiên xà hợp kích.
Đầu trường tiên lập tức cuốn tròn quấn lấy độc xà.
Tiêu Phi Phi mím môi, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra.
Độc xà toàn thân cứng đờ, đôi chỗ bốc khói, có mùi khét.
Tiêu Phi Phi rung nhẹ trường tiên, cuốn độc xà về phía mình, rồi thu trường tiên để độc xà nằm dưới đất.
Thấy Dạ Lang xám mặt, Tiêu Phi Phi cười cười, nói :
- Xem ra có thịt rắn ăn rồi.
Ngươi còn món gì nhân tiện bày ra luôn đi.
Dạ Lang tái mặt, hết nhìn họ Tiêu lại nhìn trường tiên trên tay y, hồi lâu hậm hực nói :
- Ta nhận thua.
Nói xong lập tức rời trường đấu.
Tiêu Phi Phi đại thắng.
Toàn trường quán chúng ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ trận đấu lại kết thúc nhanh đến vậy.
Mọi người còn hy vọng nhìn thấy kẻ “tiểu nhân” Dạ Lang thảm bại, nay đành thất vọng rồi.
Sau khi trận đấu kết thúc, lão sư gia của Phủ Đường lại một lần nữa bệ vệ bước ra, hướng về quán chúng cao giọng nói :
- Kính cáo chư vị anh hùng hào kiệt, vậy là đến lúc này bốn nhân vật xuất sắc nhất của tỷ võ đại hội đã xuất hiện.
Đó là Lý Gia Hưng thiếu hiệp, Dương Thiên thiếu hiệp, Phiêu Khách thiếu hiệp và Tiêu Phi Phi thiếu hiệp.
Phủ Đường quyết định phong tặng cho họ danh hiệu Lục Hoa Tứ Kiệt.
Hy vọng tứ vị luôn xứng đáng với danh hiệu này.
Bốn vị hào kiệt còn lại trong bát cường xin mời lát nữa đến Phủ Đường nhận tưởng lệ.
Giờ đây, chúng ta tạm nghỉ.
Đến đầu giờ Mùi, tỷ võ đại hội sẽ được tiếp tục để tuyển ra người xuất sắc nhất.
Tỷ võ đại hội tạm nghỉ.
Mọi người ồ ạt rời Diễn võ trường.
Thật lòng mà nói, Lục Hoa Tứ Kiệt đều xứng đáng đứng vào hàng ngũ tứ cường.
Duy chỉ có Lý Gia Hưng bị mọi người bất mãn vì hành vị “lạt thủ tồi hoa” của y lúc trước chứ không vì thật lực không cao.
Tiếp đó, toàn thành náo động cả lên.
Nhiều người lập tức ùn ùn kéo đi tìm thần tượng.
Đặc biệt, các “bát quái” cao thủ đua nhau sục tìm khắp thành, hy vọng điều tra ra những diễn biến sau khi Phiêu Khách rời trường.
Đồng lúc đó, nhiều nơi không ngừng quan chú tỷ võ đại hội cũng có phản ứng bất nhất.
Trong một gian phòng hoa lệ trên một tòa cao ốc, một thanh niên nhân đứng nghiêm trước một lão già.
Lão ta suy nghĩ rất lâu, có vẻ vẫn chưa có quyết định, nhìn thanh niên nhân hỏi :
- Theo nhiều hiện tượng, hệ thống dường như sắp có đại động tác, vẫn chưa điều tra ra là chuyện gì hay sao ?
- Lão gia.
Từ chuyện phản loạn và ban bố Thống binh lệnh, có lẽ sắp có chiến tranh giữa Kinh tộc và Man tộc.
- Chuyện đó nếu không quá ngu ngốc đều có thể thấy được.
Vấn đề là chúng ta cần biết trước ý đồ của hệ thống để có phản ứng phù hợp.
Như lần trước, quá nửa lực lượng của chúng ta bị chuyển hết sang Man tộc, làm chúng ta càng thêm bị động.
- Nhưng lão gia, chúng ta đã có được hai làng và hàng trăm thôn.
Có thể nói hiện tại chúng ta có nhiều lãnh địa nhất.
Đối thủ không thể nào sánh được.
- Sao ngươi biết bọn họ không sánh được.
Những gì ngươi thấy chỉ là phần nổi.
Quan trọng là phần ngươi chưa tra ra được.
Hơn nữa, Tương Nguyên mới là trung tâm.
Dù hùng bá cả Man địa cũng chẳng tạo nên ảnh hưởng gì lớn.
- Lão gia.
Hay là khải động đệ tam kế hoạch.
Lão già suy nghĩ giây lát, lại hỏi :
- An Phú Trấn có gì đặc biệt không ?
- Lão gia.
Vẫn bình thường như mọi khi.
Quân đội vẫn tiếp tục thao luyện.
Tử Long Học Viện vẫn hạn chế tuyển sinh ngoạn gia.
Chỉ lạ một điều là Man binh hoạt động rất mạnh ở những nơi khác, kể cả địa phận Lục Hoa Thành, thế mà ở An Phú Trấn không hề thấy bóng dáng bọn chúng.
- Dường như Man binh chỉ xuất hiện chủ yếu ở khu vực gần Nguyên Giang.
- Phải.
Lão gia.
Lão già gật đầu nói :
- Hảo.
Khải động đệ tam kế hoạch.
Tiếp tục quan chú An Phú Trấn và Lục Hoa Thành.
Tập trung nhân thủ về phía đó, sẵn sang đợi lệnh.
- Dạ.
Lão gia.
…
Trên một du thuyền sang trọng giữa Thái Bình Dương, trong một gian phòng cực kỳ xa hoa, năm người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Một trung niên nhân sắc diện âm trầm, miệng ngậm điếu xì gà, nhìn những người kia hỏi :
- Các vị có ý kiến gì không ?
Một thanh niên tuổi độ ba mươi, trẻ nhất trong nhóm, phấn khích nói :
- Tuyệt vời.
Bọn chúng bị chuyển hết sang Man tộc.
Sắp tới có chuyện hay để xem rồi.
Một lão già dáng vẻ oai nghiêm đưa mắt nhìn trung niên nhân người châu Á duy nhất trong nhóm, hỏi :
- Phía các vị thì sao ?
- Chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng.
Lão già lại nhìn người còn lại, người đó có vẻ ít lời, chỉ nhẹ gật đầu.
Lão già thấy vậy liền nói :
- Kế hoạch lập tức tiến hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...