Vương Mệnh


Lại nói, khi nhận được tin báo, Thiên Lang liền khẩn cấp thông tri mọi người, đồng thời hối thúc đoàn thuyền chèo nhanh về nơi phát hiện đoàn người chạy nạn của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại.

Bọn họ đang bị truy sát, vượt sông càng sớm thì càng an toàn.
Khi đoàn thuyền đến nơi, hàng vạn người tụ tập trên bờ sông đồng loạt lớn tiếng hoan hô.

Thiên Lang còn nhìn thấy Triệu Tiếu Thiên đang đứng cùng một toán NPC văn võ hộ vệ, nhìn ra phía mặt sông.

Ngoài ra, nhiều tộc nhân của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại đang nghỉ ngơi ăn uống cũng bật dậy chạy ra bờ sông.
Thuyền cặp bờ.

Thiên Lang rời thuyền lên bờ.

Triệu Tiếu Thiên bước vội tới nghênh tiếp, cảm kích nói :
- Chúng ta gặp nạn, chỉ có huynh đệ chịu giúp đỡ chúng ta.

Chúng ta rất cảm kích.
Chúng NPC đứng quanh Triệu Tiếu Thiên toàn là trưởng lão của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại cũng vội bước tới vòng tay cảm tạ.

Thiên Lang nói :
- Những lời khách sáo không cần phải nói nữa.

Trước mắt khẩn trương cho mọi người vượt sông đi.

Chúng ta năng lực có hạn, chỉ có thể thuê được bao nhiêu thuyền đó thôi.

Mọi người tạm thời phân thành nhiều nhóm lần lượt vượt sông.

Sang đến bờ nam thì mới có thể xem là an toàn.
Toàn bộ thuyền bè mà Thiên Lang đưa đến cũng chỉ có thể chở được hơn 6.000 người cùng lúc.

Trong khi số người của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại chạy nạn đến đây cũng đến gần 10 vạn, cần phải tổ chức vượt sông nhiều lần.
Nghe Thiên Lang nói thế, mọi người đều khen phải.


Các trưởng lão của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại chia nhau đi tổ chức tộc nhân vượt sông, chỉ để Triệu Tiếu Thiên ở lại cùng Thiên Lang hàn huyên nói chuyện.

Hai người đứng cạnh bờ sông, ngắm nhìn dòng sông Giang gợn sóng, cảm khái vô vàn.

Thấy Thiên Lang chỉ nói những chuyện trên trời dưới đất, Triệu Tiếu Thiên cau mày, hỏi :
- Huynh đệ sao không hỏi ta những chuyện đã xảy ra với bản tộc ?
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Có cần thiết không ?
Triệu Tiếu Thiên ngạc nhiên nhìn Thiên Lang, hỏi :
- Huynh đệ biết hết rồi à ?
Thiên Lang lắc đầu :
- Cũng không rõ lắm.

Khi các bang hội thủ lĩnh hội họp ở Trường Xuân Trà quán tại Bình Nguyên, một vị bang chủ đã nhắc đến việc Cửu Khúc Liên Hoàn Trại bị Đông Hải Liên minh truy sát, phải chạy nạn về phía sông Giang.

Vị bang chủ đó chỉ biết có vậy thôi chứ không rõ nội tình.

Ngoài ra, Thuyết thư nhân của Thuyết thư Hiệp hội cũng cho biết trong Đông Hải Liên minh có người cấu kết với Bắc quân, tiết lộ kế hoạch quân sự của Thần Thánh quốc cho Bắc quân biết, khiến Thần Thánh quốc viễn chinh quân bị Bắc quân phục kích.

Ta cũng chỉ biết có vậy thôi, còn sự tình thế nào cũng không rõ lắm.
Triệu Tiếu Thiên thở dài nói :
- Bọn Đông Hải Liên minh vu cho chúng ta tạo phản, cấu kết với Bắc quân, nên mới truy sát chúng ta.

Tộc nhân bỏ lãnh địa chạy nạn xuống đến đây, đã có quá nửa tử vong trên đường chạy nạn, hay rơi vào tay giặc.

Hơn vạn quân đội của bản tộc vì phải ở lại ngăn chặn truy quân cho tộc nhân chạy thoát, có lẽ lành ít dữ nhiều.

Hiện tại quân đội của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại chỉ còn lại có hơn nghìn người.
Thiên Lang chỉ nhìn Triệu Tiếu Thiên, không nói gì.

Thật ra Thiên Lang cũng không tin Đông Hải Liên minh vô duyên vô cớ vu oan cho Cửu Khúc Liên Hoàn Trại.

Trong việc này hẳn có uẩn khúc chi đây.


Có điều trước mặt Triệu Tiếu Thiên, Thiên Lang không tiện nói ra mà thôi.

Hai người yên lặng một lúc thì một vị trưởng lão lớn tuổi nhất của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại chống gậy đi đến.

Lão nãy giờ đang ở gần đấy, chắc đã nghe hết những gì Triệu Tiếu Thiên vừa nói, nên lắc đầu thở than, nói với giọng thê lương :
- Thiếu tộc trưởng không biết đấy thôi.

Thật ra việc bán đứng Thần Thánh quốc, tiết lộ kế hoạch quân sự của bọn họ cho Bắc quân, chúng ta cũng có liên can, chỉ có điều không phải là chủ mưu mà thôi.
Triệu Tiếu Thiên kinh ngạc nói :
- Lẽ nào lại như vậy ? Sao chúng ta lại có thể làm chuyện như thế được ? Còn chủ mưu là ai chứ ?
Thiên Lang khẽ lắc đầu :
- Khí xa bảo soái đây mà.
Triệu Tiếu Thiên giật mình nói :
- Ý huynh đệ muốn nói chúng ta bị kẻ chủ mưu gài cho phải nhận tội thay ?
Thiên Lang gật đầu :
- Rõ ràng quá rồi còn gì.
Trưởng lão thở dài nói :
- Công tử nói phải đó.

Nguyên bản tiết lộ kế hoạch quân sự của Thần Thánh quốc cho Bắc quân biết là chủ ý của Đông Hải Liên minh.

Vì lợi ích của Đông Hải Liên minh, các tộc trưởng đều đã nhất trí với việc đó, nên đương nhiên có phần của lão tộc trưởng trong đó nữa.

Đông Hải Liên minh muốn Thần Thánh quốc tham chiến, nhưng lại không muốn bọn họ chiếm được nhiều lợi ích ở phương bắc, nên mới làm vậy.

Nào ngờ kế hoạch quân sự được phía Thần Thánh quốc giữ rất bí mật, chỉ có Quốc vương và lưỡng vị đại thần được biết.

Trong khi ở Đông Hải Liên minh, cả cấp Tướng quân trở lên đều biết hết.

Vì thế khi sự việc tiết lộ, mọi nghi ngờ đều hướng về phía Đông Hải Liên minh hết.

Thần Thánh quốc vương lại là Minh chủ của Nam phương Liên minh, thống lĩnh một nửa thiên hạ, thế lực hùng hậu, không thể dùng lời nói suông để lấp liếm che đậy cho qua được, bắt buộc phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho hành động đó.

Triệu Tiếu Thiên hỏi :
- Nhưng đó là chủ ý của tất cả các tộc, sao lại đổ hết mọi tội trạng lên bản tộc được chứ.
Trưởng lão cười khổ nói :
- Đông Hải Liên minh tuy được xem là một đại quốc, nhưng thật tế chỉ là một khối liên minh của các tộc.

Quân chính đại sự của Đông Hải Liên minh đều do các vị tộc trưởng cộng đồng quyết định.

Vì thế, khi có chuyện gì, mỗi vị tộc trưởng đều ưu tiên xem xét lợi ích của bản tộc trước, rồi mới đến lợi ích của toàn Liên minh.

Trước kia, bản tộc nhờ có quân đội thiện chiến, Lê Thạch Tướng quân hãn dũng vô song, thực lực tương đối hùng hậu, danh liệt tiền tam, các tộc khác đều phải kiêng dè.

Nhưng tại trận chiến bên bờ Dĩnh Thủy, bản tộc quân đội thiệt hại nặng nề, Lê Thạch Tướng quân lại tử trận, bản tộc trở nên yếu nhất trong Đông Hải Liên minh.

Thiếu tộc trưởng thử nghĩ xem, không lấy bản tộc ra thế tội thì còn lấy ai nữa chứ.

Lão tộc trưởng thấy thế nguy, nhưng chỉ vừa kịp thông tri cho bản tộc chuẩn bị chạy nạn thì đã thọ hại rồi.
Thiên Lang trầm ngâm giây lát, rồi nói :
- Không chỉ đơn giản có vậy thôi chứ ? Nếu không bọn họ cần gì phải truy sát quý tộc.
Trưởng lão ngạc nhiên nhìn Thiên Lang một lúc, rồi gật đầu nói :
- Công tử nói rất phải.

Bọn họ muốn thôn tính bản tộc, nên yêu cầu bản tộc giải tán, gia nhập vào bộ tộc của bọn họ.

Bản tộc không đồng ý, nên mới bị truy sát.

Bọn họ vốn nghĩ rằng lão tộc trưởng đã qua đời, bản tộc quần long vô thủ, ắt phải khuất phục.

Nào ngờ còn có thiếu tộc trưởng đây.

Toàn thể tộc nhân quyết theo thiếu tộc trưởng đi lánh nạn, tìm nơi an toàn gầy dựng lại bản tộc.
Thiên Lang nhìn lão một hồi, khiến lão không khỏi chột dạ, hồi lâu mới hỏi :
- Những chuyện đó là bí mật của quý tộc, sao lại nói cho ta biết ?
Trưởng lão cười khổ nói :
- Công tử tận tâm giúp đỡ bản tộc, là ân nhân của bản tộc, cũng không thể xem là người ngoài được.

Hơn nữa, nghe nói công tử có quan hệ tốt với Thần Thánh quốc vương.

Hy vọng khi có cơ hội, công tử giúp bản tộc giải thích với bệ hạ nguyên ủy sự tình.


Bản tộc không định chối tội, nhưng thật ra cũng không phải cố ý, không phải chủ mưu.
Thiên Lang than khẽ một tiếng, gật đầu nói :
- Được rồi.

Để có cơ hội ta sẽ thử xem sao.
Cửu Khúc Liên Hoàn Trại hiện giờ do Triệu Tiếu Thiên cầm đầu.

Dù gì cũng là huynh đệ từng cùng nhau chung vai chiến đấu, Thiên Lang không thể không giúp.

Trưởng lão nghe Thiên Lang hứa như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nói :
- Công tử vĩnh viễn là ân nhân của bản tộc.

Sau này xin đừng xem mình như người ngoài.

Bản tộc luôn hoan nghênh công tử quang lâm.
Bọn họ không thể sống được ở phương bắc, phải chạy nạn về phương nam.

Nhưng phương nam lại là vùng thế lực của Nam phương Liên minh.

Bọn họ muốn sinh sống yên ổn ở đây thì không thể đắc tội Nam phương Liên minh được.

Giang Phong là Minh chủ của Nam phương Liên minh.

Đắc tội Giang Phong thì cũng như là đắc tội Nam phương Liên minh vậy.

Mặc dù Nam phương Liên minh chỉ là sự liên kết lỏng lẻo của ba đại quốc ở phương nam, khi đối phó các đại quốc phương bắc (như Hoàng triều Bắc quân chẳng hạn) thì còn phải suy tính cẩn thận, nhưng nếu muốn đối phó Cửu Khúc Liên Hoàn Trại thì không thành vấn đề.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe như có tiếng ca văng vẳng từ xa đưa lại.

Chú tâm lắng nghe thật kỹ, mọi người nhận ra đó là giọng ca nghêu ngao của một lão già.

Thanh âm trầm lắng nhưng ẩn chứa khí phách của bậc cao nhân ẩn mình nơi sơn dã.

Ai nấy đều ngạc nhiên.

Triệu Tiếu Thiên và Thiên Lang đưa mắt nhìn nhau.

Đặc thù sự kiện nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui