Lại nói, Giang Phong đột nhiên “ngộ đạo”, biết rằng sắp tới cần phải làm gì.
Mở mang lãnh thổ chỉ là chuyện phụ.
Phải phát triển tín đồ, thậm chí tranh giành tín đồ.
Giang Phong quay sang nói với Giang lão :
- Để lát nữa cháu luyện chế thật nhiều chuyên dụng pháp khí và nghi trượng tế tự để dự phòng.
Nhờ ông phái thật nhiều tế tự đi các nơi xây dựng tế miếu, truyền bá giáo nghĩa.
Nghe nói gần đây tà đạo xuất hiện rất nhiều.
Không nên để lương dân theo lầm kẻ xấu.
Giang lão là người trực tiếp quản lý sự vụ ở Thần Miếu, nên Giang Phong mới nhờ lão phụ trách việc đó.
Không ngờ Giang lão cũng gật đầu tán đồng :
- Nghe nói Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh cũng xưng thần lập giáo.
Quả là thế đạo hỗn loạn.
Ai !
Hai người than thở một hồi (cả hai đều là chức sắc cao cấp của Thần Miếu mà !!!), đoạn Giang Phong nói :
- Giáo vụ hãy như thế.
Còn tục vụ, lại có việc quan trọng cần nhờ ông với Hồ phu tử phối hợp giải quyết.
Giang lão hỏi :
- Chuyện gì thế ?
Giang Phong nói :
- Thế đạo hỗn loạn.
Trong dân gian, anh hùng hào kiệt rất nhiều, nhưng những kẻ bất tài mạo danh dối người cũng có không ít.
Long xà hỗn tạp khó phân chân giả.
Ý cháu muốn cho thành lập các tổ chức phụ trách trắc nghiệm thực lực rồi phân đẳng cấp.
Lúc đó, ai nấy đều có đẳng cấp thứ bậc rõ ràng, không lầm lẫn nữa.
Lão Lâm An đỡ lời :
- Phải ý đại nhân muốn cho thành lập các Chức nghiệp hiệp hội.
Giang Phong gật đầu, còn Giang lão thì khen phải, nói :
- Như thế cũng sẽ tiện quản lý.
Có điều đợi khi nào kiến quốc xong mới tiến hành được.
Thành lập chức nghiệp hiệp hội là đặc quyền của tôn chủ quốc.
Dù sao cũng chỉ vài ngày nữa, không vấn đề gì.
Giang Phong thấy trong Vương Mệnh không có các loại Hiệp hội, Công hội; nghĩ rằng nếu tự mình tổ chức, tương lai sẽ rất có lợi.
Đương nhiên nếu không có Giang lão và Hồ lão phu tử chủ trì thì sự không thể thành.
Bản thân Giang Phong không thể tổ chức được.
Lão Lâm An lại nói :
- Tuy Chức nghiệp hiệp hội không hạn chế thành viên tham gia, nhưng bị ảnh hưởng bởi trận dinh, không những không thể mở phân hội ở trận dinh đối nghịch, mà các thành viên ở trận dinh đối nghịch cũng không thể về Tổng hội hoạt động.
Hiện tại, nếu chúng ta thành lập Chức nghiệp hiệp hội, chỉ có thể hoạt động trong khu vực Kinh Man lưỡng tộc.
Giang Phong nói :
- Không sao.
Sau này chúng ta cố gắng thiết lập quan hệ hữu hảo với tất cả các quốc gia.
Ta cũng không có ý định gây chiến khắp nơi.
Mọi người đều khen phải, đương nhiên trừ Vương Đại tướng quân.
Có điều lão dù sao cũng đã đủ điều kiện tấn thăng Nguyên soái, còn muốn tấn thăng Đại nguyên soái, chẳng biết phải đến năm nào tháng nào, lão cũng không hy vọng gì lắm.
Trầm ngâm giây lát, Giang Phong lại nói thêm :
- Trước mắt có thể thành lập Võ sĩ hiệp hội, Pháp sư hiệp hội, Vu sư hiệp hội, các phụ trợ chức nghiệp hiệp hội, … Chức nghiệp nào phổ biến đều nên thành lập hiệp hội để những người cùng nghề có chỗ sinh hoạt.
Việc này khiến Giang Phong nhớ đến các hội nhóm, câu lạc bộ do người chơi tự phát thành lập ở An Phú Trấn.
Và Giang Phong đột nhiên nhớ ra chuyện khác nữa, quay sang hỏi Âu Khang Tử :
- Các Thuyết khách kỹ năng của ngươi có kỹ năng nào đã đạt đến mức cao cấp chưa ?
Âu Khang Tử cung kính đáp :
- Hồi đại nhân.
Các kỹ năng Diễn thuyết, Khoa trương, Thuyết phục đã đạt đến cao cấp.
Nịnh hót chỉ mới đến trung cấp.
Ngoài ra thuộc hạ chỉ mới lĩnh ngộ được thêm hai trung cấp kỹ năng là Biện luận và Lừa dối.
Khi nói đến Nịnh hót, y có vẻ hơi ngượng.
Mọi người chỉ cười an ủi.
Giang Phong gật đầu nói :
- Tốt lắm.
Chỉ hai kỹ năng Diễn thuyết và Khoa trương cũng đủ hợp thành chức nghiệp Thuyết thư rồi.
Ta cần 100 Thuyết thư nhân thông thạo hai kỹ năng trên.
Ngoài ra, ta thấy Vu Thần Điển cũng hay, ngươi hãy cùng Hồ phu tử biên soạn Thần điển, tập hợp các công tích của Tổ tiên chư thần, cùng những chuyện lạ trong thiên hạ, sau đó cho Thuyết thư nhân đi các nơi tuyên dương để dân chúng được mở mang kiến thức.
Thuyết thư hiệp hội giao cho ngươi phụ trách luôn.
Việc này rất quan trọng đấy.
Nói xong, Giang Phong lấy quyển Vu Thần Điển chiến lợi phẩm ở lần công chiếm Đồng Lăng, sát tử lão Vu Tôn, trao cho Âu Khang Tử.
Y cung kính vâng dạ, nhận lấy.
Giang Phong suy nghĩ một lúc, đoạn nói với Giang lão :
- Việc phân định đẳng cấp thế nào, đành nhờ cả vào ông vậy.
Việc này ông có kinh nghiệm hơn cháu.
Giang lão mỉm cười nói :
- Lão định thế này, cậu xem thử có được không nhé.
Mỗi chức nghiệp phân thành 7 đẳng cấp : học đồ, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại sư cấp, tôn sư cấp, đại tôn sư cấp.
Kỹ năng thì có 4 loại : sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
Học được 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai học đồ.
Luyện đến trung cấp thì thành trung giai, luyện đến cao cấp thì thành cao giai.
Học được 2 sơ cấp kỹ năng trở lên thì thành sơ giai sơ cấp, rồi tùy trình độ mà trở thành trung giai, cao giai.
Học được 1 trung cấp kỹ năng và 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai trung cấp; thêm 1 sơ cấp kỹ năng hoặc trung cấp kỹ năng thăng 1 cấp độ thì thăng 1 giai.
Học được 2 trung cấp kỹ năng và 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai cao cấp.
Học được 1 cao cấp kỹ năng, 1 trung cấp kỹ năng, 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai đại sư cấp.
Thêm 1 cao cấp kỹ năng nữa thì thành Tôn sư.
Còn đỉnh cấp kỹ năng chỉ có Đại tôn sư mới có thể đan độc thi triển.
Giai vị tương tự như trên.
Nghe lão nói mà Giang Phong thấy rối cả đầu óc, phải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu hết, gật đầu nói :
- Việc đó ông có nhiều kinh nghiệm hơn cháu, nhờ hết ở ông vậy.
Giang lão lại lấy ra một chiếc huy hiệu đưa cho Giang Phong xem, cười nói :
- Cậu hãy xem huy hiệu của Tử Long Học Viện này.
Đoán tạo nghiệp của An Phú Trấn cũng rất phát triển đấy chứ.
Có thể cho chế tạo thêm huy hiệu cho từng hiệp hội.
Giang Phong cầm lấy xem.
Là đặc thù vật phẩm, tuy thuộc tính chẳng đáng kể gì, nhưng có còn hơn không.
Có bao nhiêu người có huy hiệu để trang bị đâu.
“Tử Long huy hiệu : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : đẳng cấp 20; thể chất +1.
Chứng nhận học viên của Tử Long Học Viện.”
Đây hẳn là tác phẩm của vị đoán tạo đại sư duy nhất ở An Phú Trấn.
Có thể chế tạo được đặc thù vật phẩm chứng tỏ tay nghề cực cao a.
Tuy chỉ +1 thể chất, nhưng do sản xuất hàng loạt, được vậy đã là quá tốt rồi.
Thế là An Phú Trấn sẽ có thêm một khoản thu nhập mới.
Bàn bạc xong hết, trong khi chờ đợi đến lúc Tổ Miếu hoàn công, Giang Phong rảnh rỗi không có việc gì làm, liền hỏi lão Lâm An :
- Quanh đây có chỗ nào đặc biệt không ? Nơi có quái vật hay xuất hiện chẳng hạn.
Giang Phong định đi sát quái bạo trang bị cho qua thời gian (Giang Phong hiện giờ đã 56 cấp, có sát quái cũng chẳng được bao nhiêu kinh nghiệm).
Lão Lâm An ngẫm nghĩ một lúc, mới đáp :
- Các khu vực xung quanh Nguyên Thành đều bình thường cả.
Duy chỉ có ngọn núi phía nam cách thành 20 dặm có một hang động rất sâu.
Vì gần đây bận nhiều sự vụ, thuộc hạ cũng chưa cho thám hiểm hoàn toàn, chỉ biết ở tầng trên cùng tập trung rất nhiều Linh quái.
Giang Phong gật đầu, bảo Cấm vệ Tướng quân Giang Hưng điểm 1 đoàn Cấm vệ quân cùng đi đến ngọn núi phía nam thành.
Mọi người đều cưỡi long câu tuấn mã nên quãng đường 20 dặm (8 kilômét) chỉ hơn một khắc là đến nơi.
Hang động cũng khá lớn, ba con ngựa có thể cùng đi song song nhau, dần dần đi dốc xuống dưới.
Quanh co khoảng 2 dặm đường, mọi người xuống đến một vùng bằng phẳng rộng lớn, trần hang cao đến hơn 10 mét, trông cũng khá thoáng.
Giang Phong lúc này mới nhìn thấy Linh quái mà lão Lâm An nói.
Linh quái hình như con gấu, nhưng màu hồng phấn, trên đầu có chiếc sừng ngắn cong cong, ánh mắt sáng quắc trông rất linh lợi.
Nhìn Linh quái cũng khá đáng yêu, nhưng Giang Phong không thể vì thế mà nương tay.
Một tiếng lệnh truyền.
Hơn trăm Cấm vệ giục tuấn mã xung phong.
Linh quái ở đây chỉ khoảng 35 cấp (tương đương Hổ quái).
Mỗi Cấm vệ quân đều trên 50 cấp, lại còn đại đội kỵ binh xung phong, nên thế như phá trúc.
Sau khoảng hơn một khắc liên hoàn xung phong qua lại, mấy trăm Linh quái bị tận diệt.
Kiểm điểm chiến lợi phẩm, không có chút chiến lợi phẩm nào.
Sát tử mấy trăm Linh quái mà chẳng thu được chút chiến lợi phẩm nào, kể cả 1 đồng tệ cũng không có, Giang Phong hơi ngạc nhiên, mà cũng rất hiếu kỳ.
Hang động này có phần đặc biệt nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...