Lại nói, sau khi nhận lời đi mua rượu cho Kim Mao Hầu, Thiên Lang cùng Bạch Tú Châu quay trở ra.
Khi rời khỏi hang động, Bạch Tú Châu chợt hỏi :
- Sao ngươi không tấn công giải quyết nó để vào cốc cho gọn, nhận mua rượu làm chi cho mất công.
Giờ còn phải xuống núi nữa chứ.
Thiên Lang mỉm cười giải thích :
- Xem nó có linh tính như vậy, lại phụ trách thủ hộ cốc khẩu, thật lực không thể tầm thường nha.
Chưa chắc chúng ta có thể giải quyết được, đặc biệt là trong địa hình hẹp như thế.
Chịu khó một chút mà xong việc thì có sao đâu.
Bạch Tú Châu lẩm bẩm :
- BOSS đó nha.
Bộc được nó, chắc chắn có cao cấp trang bị.
Hoàng kim trang bị không chừng.
Thiên Lang bật cười, nói :
- Chỉ hai chúng ta không giải quyết được nó đâu.
Mà trong địa hình hẹp như thế, có nhiều người cũng vô ích, bởi chỉ có thể đan đả độc đấu với nó hà.
Hơn nữa, có khi nó là linh thú của Vạn Niên Cung, sát tử nó sẽ sinh lớn chuyện.
Rất có thể Thiên Lang đã nói đúng.
Cái tên Linh Hầu Cốc có thể nói lên nhiều điều.
Mặc dù cũng biết vậy, nhưng Bạch Tú Châu vẫn cằn nhằn một hồi, rồi mới theo Thiên Lang xuống núi.
Hai người đi xuống trấn thành ngay dưới chân núi.
Linh Sơn Trấn vì nằm ngay dưới Nam phương đệ nhất tông phái nên rất phồn vinh náo nhiệt, quy mô đạt đến Đại trấn.
Hai người vừa vào trong trấn, cũng chỉ mới đi được một đoạn thì chợt nghe có tiếng người gọi :
- Đại tỷ.
Đại tỷ.
Bạch Tú Châu nhíu mày, khẽ hanh một tiếng, nói :
- Lại cũng hắn nữa.
Phiền quá đi hà.
Thiên Lang ngạc nhiên hỏi :
- Ai thế ? Chuyện gì mà phiền ?
Bạch Tú Châu hậm hực đáp :
- Hắn gọi là Tiểu Bát Giới, tự nhận là con cháu của Trư Bát Giới đó.
Trước đây ta dụ hắn rời Vạn Niên Cung gia nhập Hoan Hỉ Giáo, hắn cũng đồng ý, nhưng đòi ta phải bao ăn ở cho đến khi nhập giáo.
Mấy hôm nay hắn ở trong trấn chờ ta dụ đủ mười người rồi mới cùng hồi giáo, hắn cố ý bắt ta bao ăn ở, khiến ta hao tiền tốn của đó mà.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Dù sao thì cũng là kẻ tình người nguyện nha.
Ai bảo hiền muội đồng ý điều kiện của hắn mà chi.
Bạch Tú Châu nói :
- Chỉ vì dụ được một người cũng vô cùng khó khăn nên ta mới nhận lời.
Thiên Lang nói :
- Thế thì cũng như hiền muộn dùng tiền để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Hơn nữa, chỉ đừng ăn cao lương mỹ vị, thức ăn bình thường cũng có bao nhiêu tiền đâu.
Bạch Tú Châu hậm hực nói :
- Ngươi đừng quên hắn là con cháu của Trư Bát Giới nha, sức ăn gấp năm lần người thường, khiến ta tốn tiền ghê lắm, mỗi ngày tốn đến hơn 30 đồng tệ cơ đấy.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Chỉ 30 đồng tệ thôi mà.
Mỗi phần ăn của chúng ta hồi trưa là 20 đồng tệ đấy.
Bạch Tú Châu trừng mắt nhìn Thiên Lang, hừ lạnh một tiếng, nói :
- Ta đâu phải là phú ông như ngươi.
Lúc này, gã Tiểu Bát Giới cũng đã lật đật chạy gần đến nơi.
Người cao 1 mét 6, chiều ngang gần 4 tấc, tỷ lệ thân hình là 1 : 4, Tiểu Bát Giới trông cứ như là củ khoai biết đi vậy (còn là khoai lang, khoai từ hay khoai gì khác thì tùy cách nhìn của mỗi người), trông rất ngộ nghĩnh.
Giữa đám đông người chen chúc nhau đi lại trên đường, và với thân hình mập mạp như củ khoai, gã ta di chuyển cực kỳ khó khăn.
Khi đến nơi thì toàn thân gã ta đã ướt sũng vì mồ hôi.
Tiểu Bát Giới lật đật chạy đến bên Bạch Tú Châu, ấp úng nói :
- Đại tỷ.
Đệ đói rồi.
Bạch Tú Châu khẽ hanh một tiếng, quay mặt đi, lạnh lùng nói :
- Ngươi đói kệ ngươi.
Muốn ăn thì tự bỏ tiền túi ra mà ăn.
Ta không phải là ngân hàng.
Tiểu Bát Giới kinh ngạc nói :
- Nhưng … nhưng … đại tỷ đã hứa rồi mà.
Bạch Tú Châu mặt lạnh như tiền, nói :
- Đúng là ta đã hứa.
Nhưng chỉ khi nào ngươi gia nhập Hoan Hỉ Giáo kìa.
Giờ này ngươi đã nhập giáo đâu.
Lúc này Thiên Lang mới nhìn thấy một dáng vẻ khác của Bạch Tú Châu, lạnh tựa hàn sương, băng thanh ngọc khiết cũng không phải là nói quá.
Một mỹ nhân với nét mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng cũng có vẻ hấp dẫn đặc biệt nha.
Tiểu Bát Giới dường như không ngạc nhiên vì vẻ lạnh lùng của Bạch Tú Châu, chỉ mải phân bua :
- Đại tỷ.
Đệ đã hứa khi đại tỷ hồi giáo thì đệ cũng sẽ nhập giáo mà.
Bạch Tú Châu lạnh lùng nói :
- Giờ ta không cần ngươi nhập giáo nữa.
Ngươi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Có lẽ nghĩ đến việc tốn tiền oan ức mấy ngày nay, Bạch Tú Châu càng tức giận hơn, mắt lộ hàn quang, chừng như có ý tứ một lời không hợp sẽ động thủ thương nhân (ý tứ, chỉ là ý tứ thôi, vì đang ở trong trấn thành mà, động thủ thương nhân có thể bị bổ khoái bắt giam vào đại lao).
Tiểu Bát Giới ngẩn người hồi lâu, dáng vẻ sửng sốt, rồi ánh mắt đột nhiên chuyển sang nhìn Thiên Lang.
Với Bạch Tú Châu thì gã đã biết nàng ta lợi hại rồi, không dám làm gì, chỉ đành chuyển sự tức bực sang Thiên Lang, kẻ trông có vẻ dễ hiếp đáp hơn.
Thiên Lang tuổi không lớn, vẻ ngoài trông tuấn tú ôn nhu, hiền hòa dễ mến, dễ có thiện cảm với người xung quanh, nhưng cũng khiến người khác nghĩ rằng dễ bị hiếp đáp.
Tiểu Bát Giới ánh mắt tóe lửa, nhìn Thiên Lang gằn giọng hỏi :
- Ngươi là người gì của đại tỷ ?
Thiên Lang tủm tỉm cười nói :
- Ta ư ? A a.
Ta đang là con tin của Bạch hiền muội nha.
Tiểu Bát Giới sửng sốt kinh ngạc :
- Con … con … tin … ?
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Thì Bạch hiền muội bắt ta, trói ta lại, dùng trủy thủ kê vào cổ ta để uy hiếp các vị sư huynh sư đệ, sư thúc sư bá trên Linh Sơn.
Ta đương nhiên là con tin rồi.
Tiểu Bát Giới hết đưa mắt nhìn Thiên Lang, rồi lại nhìn sang Bạch Tú Châu, lắc đầu quầy quậy nói :
- Nhìn không giống.
Ngươi chẳng giống con tin chút nào cả.
Cốc.
Bạch Tú Châu hừ một tiếng, dùng pháp trượng gõ vào đầu Tiểu Bát Giới, lạnh lùng nói :
- Có gì không giống.
Chỉ là chúng ta cần đi mua đồ, ta tạm thời cởi trói cho hắn đấy thôi.
Hừ.
Việc của ta từ lúc nào cho phép ngươi xen vào vậy hả ?
Bạch Tú Châu tuy dùng pháp trượng đánh Tiểu Bát Giới, nhưng không dùng đến pháp lực, chỉ thuần vật lý công kích, đối Tiểu Bát Giới còn chưa đủ phá phòng (thịt mỡ nhiều quá mà, khó thương cân động cốt).
Hơn nữa, với hoàn cảnh mọi người đứng nói chuyện như nãy giờ, hệ thống phán định không phải là ác ý PK, do đó không xúc động bổ khoái kéo đến.
Nhìn Tiểu Bát Giới ôm đầu nhăn nhó, Thiên Lang thầm hô may mắn.
Bạch Tú Châu đối Thiên Lang chỉ xoa đầu thôi chứ không dùng pháp trượng gõ đầu như vậy.
Tiểu Bát Giới vừa ôm đầu nhăn nhó vừa kêu lên :
- Đại tỷ.
Sao đại tỷ bênh hắn mà đánh đệ.
Bạch Tú Châu lạnh lùng nói :
- Hắn là con tin của ta.
Còn ngươi là gì của ta hả ?
Tiểu Bát Giới nhăn nhó đáp :
- Đệ dù gì cũng là tiểu đệ của đại tỷ mà.
Bạch Tú Châu hừ lạnh nói :
- Ta không cần hạng tiểu đệ chỉ bắt ta tốn tiền mà chẳng giúp ích gì được cho ta.
Phải nói là Bạch Tú Châu trong vai băng thanh mỹ nhân rất thành công.
Tiểu Bát Giới chỉ đối Thiên Lang sừng sộ, còn đối diện Bạch Tú Châu thì chỉ có thể cúi đầu chịu phép.
Trước ánh mắt sắc lạnh của nàng ta, Tiểu Bát Giới ấp úng phân trần :
- Không phải đâu.
Đệ dù gì cũng là hỏa hệ pháp sư nha.
Hơn nữa còn có sủng vật nữa chứ bộ.
Có thể giúp đại tỷ chiến đấu.
Vừa nói gã ta vừa bắt quyết niệm chú, thả sủng vật ra.
Thiên Lang tuy chưa có sủng vật, nhưng cũng biết chút ít.
Sủng vật bình thường ở sủng vật không gian, khi cần chủ nhân có thể triệu hoán, không cần thiết lúc nào cũng dẫn theo bên người.
Bùng.
Một con “quái vật” toàn thân bốc lửa đột nhiên bằng không xuất hiện trước mắt mọi người.
Gọi là “quái vật” chứ không phải sủng vật cũng không ngoa.
“Quái vật” thuộc giống chim, toàn thân hừng hực lửa, có thể gọi là hỏa điểu, đứng yên trông cũng rất có khí thế.
Chỉ có điều …
Bạch Tú Châu không thèm nhìn “quái vật” mới xuất hiện, chỉ lạnh lùng nói :
- Hừ.
Chim gì mà không thể bay, chỉ có thể chạy lạch bạch như vịt, thì còn làm gì được.
Thiên Lang ngẩn người.
Đến khi “quái vật” di chuyển mới chợt ngộ ra.
Quả nhiên chỉ có thể chạy lạch bạch như vịt giống như Bạch Tú Châu nói.
“Quái vật” thân cao nửa mét, chiều ngang cũng cận nửa mét.
Từ đầu đến đuôi khoảng 1 mét thì sải cánh cũng cận 1 mét.
Có lẽ thân hình quá nặng nề nên bay không nổi, thậm chí chạy cũng không muốn nổi.
Không biết Tiểu Bát Giới nuôi nó kiểu nào mà thành ra như thế.
Hay là thiên sinh đã vậy.
Chủ nào sủng vật nấy a.
Một số người chơi ở gần đó thấy có sự náo nhiệt cũng xúm lại xem.
Ai đó hô lớn :
- Mọi người đến đây xem con vịt lửa này.
Tiểu Bát Giới tái mặt, vội thu sủng vật lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...