Lại nói, thanh niên tế tự đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều hiếu kỳ, chăm chú nhìn gã.
Toàn thân tế tự trang bị tuyền trắng tinh anh, hiển lộ phong thái tôn quý thánh khiết, khiến mọi người đều có hảo cảm.
Khi vào đến nơi, gã ta đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy Hoàng Thắng tay phe phẩy quạt, liền bước tới gần, tươi cười nói :
- Vị này chắc là Hoàng Bố Y rồi ?
Bị nói động đến chỗ đau (chổi lông gà), Hoàng Thắng tuy có hơi bất mãn, nhưng cũng không thể phiền trách gì đối phương được, bởi gã ta có nói gì đâu.
Họ Hoàng chỉ đành chắp tay chào hỏi :
- Bỉ nhân chính là Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng, hiện đang đảm nhậm quân sư cho Thiên Lang quân đoàn.
Xin hỏi các hạ là … ?
Thanh niên tế tự cũng chắp tay đáp lễ, nhã nhặn nói :
- Ta là Lã Phúc, là chức sắc của Thần Miếu, nay phụng mệnh vân du thiên hạ để tăng thêm kiến thức, đồng thời góp chút công sức tạo phúc cho muôn dân trăm họ.
Không ngờ đối phương không chỉ là phổ thông tế tự, mà còn là chức sắc của Thần Miếu, tuy không biết chức vị lớn nhỏ thế nào, nhưng cũng có thể kể là địa vị hiển hách.
Hoàng Thắng khẽ nhíu mày, hỏi :
- Hóa ra là Lã huynh.
Không biết Lã huynh đến đây tìm bỉ nhân và Thiên Lang huynh đệ có việc gì không ?
Lã Phúc cười nói :
- Cũng có chút việc.
Trên đường vân du, ta hay được một tin tức quan trọng, nên định đến đây để báo tin.
Hoàng Thắng chợt có cảm giác không hay, vội hỏi :
- Tin tức gì thế ?
Lã Phúc nói :
- Ta nghe nói Long Đại Thiếu gia rất thù các vị, hiện đang tập hợp toàn bộ lực lượng của Thiên Long Bang, và còn bỏ tiền chiêu mộ các cao thủ độc hành, định đến đánh báo thù.
Nghe nói gã ta đã huy động được hơn năm trăm người, đang chuẩn bị kéo đến đây trả thù rửa hận.
Không chỉ họ Hoàng, mọi người đều giật mình kinh hãi.
Quả là tin không hay a.
Họ Hoàng suy nghĩ một lúc, thầm tính toán lợi hại, rồi nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói :
- Các huynh đệ đều nghe thấy Lã huynh nói rồi đó.
Chúng ta sắp bị Thiên Long Bang cử đại quân tấn công.
Tỷ lệ ta và địch là 2 : 5, cuộc chiến sắp tới sẽ vô cùng khó khăn.
Nếu như vị huynh đệ nào không muốn tham gia, ngay từ lúc này có thể rời khỏi đây.
Mọi người sẽ không hề phiền trách gì.
Ta hy vọng rằng những người còn ở lại tham gia chống giặc đều quyết một lòng tử chiến, không sợ hy sinh mất mát.
Có như vậy chúng ta mới có cơ may đẩy lùi kẻ địch.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nếu tham chiến thì không được sợ hy sinh mất mát.
Họ Hoàng đã nói thế thì cuộc chiến chắc chắn sẽ rất thảm liệt, không hề dễ dàng như từ trước đến giờ.
Ai đó lên tiếng hỏi :
- Bố Y đại ca.
Trận chiến này, theo đại ca, chúng ta có được mấy phần thắng lợi ?
Hoàng Thắng cau mày nói :
- Kẻ địch có nhiều cao thủ, phía chúng ta thì không.
Kẻ địch lại đông hơn chúng ta gấp mấy lần.
Nếu như không có đột biến, tỷ lệ thắng lợi chưa đến ba phần.
Trong đám đông có nhiều tiếng thở dài.
Họ Hoàng đã nói vậy tức là khả năng thua nhiều hơn thắng.
Mà nghĩ cũng phải, địch nhân đông hơn gấp 2,5 lần kia mà, lại còn bỏ tiền thuê thêm nhiều cao thủ độc hành tham chiến nữa.
Sau một lúc, gần ba mươi người lên tiếng cáo từ, xin rút lui.
Hoàng Thắng khẽ thở dài, đồng ý cho bọn họ ra đi.
Đã không dám hy sinh, giữ bọn họ lại cũng chẳng ích gì.
Thấy nhiều người vẫn còn lưỡng lự chưa quyết, gã liền đưa mắt nhìn Triệu Tiếu Thiên, hỏi :
- Triệu huynh đệ quyết định thế nào ? Đi hay ở ? Kẻ địch có nhiều cao thủ lắm đấy ?
Họ Triệu tức khí nói :
- Ở.
Đương nhiên là phải ở lại.
Ngươi đừng quá đề cao kẻ địch và hạ thấp chí khí của chúng ta.
Kẻ địch có nhiều cao thủ thì chúng ta cũng có vậy.
Rõ ràng là kế khích tướng đã thành công.
Triệu Tiếu Thiên luôn cho rằng mình là đại cao thủ (và quả thật cũng đúng là đại cao thủ), nên đâu thể nhịn được những lời như thế.
Hoàng Thắng gật gù ra vẻ vừa chợt nhớ ra, nói :
- Phải rồi.
Ta quên mất huynh đệ cũng là một cao thủ.
Triệu Tiếu Thiên tức giận đỏ mặt tía tai, bật đứng dậy chỉ mặt họ Hoàng lắp bắp :
- Ngươi … ngươi …
Hoàng Thắng cầm quạt nhắm họ Triệu quạt mấy cái, nói với vẻ dỗ dành :
- Huynh đệ bớt nóng.
Giận quá mất khôn đó.
Nghe nói vậy, họ Triệu tức đến mức nghẹn lời, lòng thầm nhủ phen này phải đại hiển thần oai cho gã họ Hoàng kia sáng mắt ra.
Giữa lúc đó, như được Triệu Tiếu Thiên cổ vũ, Tiểu Vương lại đứng lên nói với mọi người :
- Các vị huynh đệ.
Chúng ta có đại cao thủ như Triệu đại ca đây, còn sợ gì cao thủ bên phe địch.
Và chuyện bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta cũng chẳng việc gì phải lo.
Mấy trận chiến trước đây có trận nào chúng ta đông người hơn bọn họ đâu mà vẫn chiến thắng đó thôi.
Tiểu Lý lại nói thêm :
- Những lần trước chúng ta thuộc phe tấn công, nếu có tử vong thì trọng sinh ở tận Tường Kha Trấn, không thể tham chiến ngay được.
Còn lần này chúng ta ở phe phòng thủ, nếu có tử vong thì có thể trọng sinh ngay tại đây, và lập tức tham chiến được ngay.
Kẻ địch tử vong người nào thì mất người đó.
Chúng ta thì không.
Vì vậy trận chiến này có thể gian khổ khó khăn, nhưng nếu mọi người đoàn kết chống giặc, cuối cùng chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.
Lời hai gã nói chí lý quá, mọi người đồng thanh khen phải, không còn nhìn tương lai bằng một màu đen tối nữa.
Hoàng Thắng thấy thế cả mừng, liền nói thêm :
- Mọi người cũng đừng quên rằng, nếu chúng ta chiến thắng, chiến lợi phẩm sẽ rất khả quan đó.
Nhắc đến chiến lợi phẩm, ai nấy ánh mắt sáng rỡ.
Nói đâu xa, mới vừa rồi bọn họ cùng phân chia chiến lợi phẩm là bằng chứng sinh động nhất.
Do vậy, ai nấy khí thế như hồng, nhiệt huyết cuồn cuộn, quyết phen này cho bọn Thiên Long Bang nhớ mãi thế nào là thảm bại.
Hoàng Thắng lại quay sang hỏi Lã Phúc :
- Lã huynh phen này đến đây, ngoài việc báo tin, có định tham gia ngự địch với chúng ta hay không ?
Lã Phúc cười nói :
- Ta vốn rất hâm mộ Thiên Lang huynh đệ nha.
Lần này xem như giúp Thiên Lang huynh đệ một tay vậy.
Hoàng Thắng cả mừng, lớn tiếng nói với mọi người :
- Lã huynh đã đồng ý cùng chúng ta chiến đấu.
Có thêm tế tự giúp sức, trận chiến này sẽ càng có lợi cho chúng ta hơn.
Mọi người đồng thanh khen phải, lớn tiếng hô vang :
- Chiến thắng.
Chiến thắng.
- Đánh bại Thiên Long Bang tà ác.
- Thiên hữu Thiên Lang.
Chính nghĩa vô địch.
- Thiên Long Bang tất bại.
Thiên Lang quân đoàn tất thắng.
…
Lúc này, trên diễn đàn cũng đang vô cùng nhiệt náo.
Việc Thiên Lang đăng tin rao bán Ngân Long trại đã làm kinh động nhiều đại thế lực.
Nhị cấp thôn làng, kiến trúc đầy đủ, dân binh 40, tổng dân số 341.
Đó là những thông tin khiến các đại lão chú ý.
Mức giá khởi điểm mà Thiên Lang đưa ra chỉ có 50 kim tệ, không cao, thậm chí có thể nói là quá thấp.
Chẳng mấy chốc, giá đã được nâng lên rất nhiều.
Nhiều đại bang hội hoạt động trong khu vực, đặc biệt là những bang hội thuộc Man tộc trận dinh rất có hứng thú với phiên giao dịch này.
Khi Thiên Lang đăng nhập vào trò chơi đã là nửa giờ sau.
Các huynh đệ của Thiên Lang quân đoàn lúc này vẫn còn tụ tập ở quảng trường trung tâm.
Thấy Thiên Lang xuất hiện, một gã nhanh miệng hỏi :
- Thiên Lang đại ca.
Đại ca vừa rao bán Ngân Long trại phải không ?
Thiên Lang gật đầu nói :
- Đúng rồi.
Gã ta lại nói :
- Sao đại ca lại bán đi uổng thế.
Để lại cho Thiên Lang quân đoàn chúng ta làm đại bản doanh cũng được mà.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Không được đâu.
Chúng ta sức yếu thế cô, nơi này lại nằm ngay Man tộc phúc địa, khó mà giữ được, thà rằng bán đi rồi lấy tiền chia nhau.
Kể từ khi nghe nói Thiên Long Bang cử đại quân đến đánh, mọi người cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, nên không ai có ý kiến gì nữa.
Hoàng Thắng hỏi :
- Giao dịch có kết quả rồi chứ ? Giá cả thế nào ?
Thiên Lang gật đầu nói :
- Một người gọi là Long Tam đã ra giá 600 kim tệ.
Sáng mai, gã ta sẽ đến đây trực tiếp giao dịch.
Với mức giá đó, tính ra mỗi người cũng được chia khoảng 3 kim tệ nha.
Cả bọn nghe nói ánh mắt đều sáng rỡ.
Ba kim tệ nha.
Vì ba kim tệ, dù có hy sinh mất mát cũng không thành vấn đề.
Ai nấy chiến ý dâng cao.
Không ai còn phàn nàn việc Thiên Lang rao bán Ngân Long trại nữa, trừ Triệu Tiếu Thiên.
Gã vẫn hy vọng Thiên Lang giữ Ngân Long trại lại, và thần phục Cửu Khúc Liên Hoàn trại, mà không biết rằng trong lòng Thiên Lang, địa vị của Cửu Khúc Liên Hoàn trại kém hơn hẳn An Phú Trấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...