Vương Mệnh


Dưới Bến thuyền An Phú Trấn, những chiếc Lâu thuyền sừng sững chấn hám toàn bộ những người chơi có mặt.

Đây chính là những chiếc thuyền lớn nhất mà bọn họ gặp được trong “Vương Mệnh”.
Dưới bến, bên cạnh 50 chiếc Lâu thuyền to lớn, những chiếc Đại thuyền, Trung thuyền hầu như không mấy gây sự chú ý cho mọi người.

Tất cả 50 chiếc Lâu thuyền, 60 chiếc Đại thuyền cùng hàng trăm Trung thuyền sẽ vận chuyển hơn vạn người chơi đến Phong Khê Thành.

Ngày mai sẽ còn một chuyến nữa dành cho những người ở xa không đến kịp.

Theo ước tính, Man đô chiến dịch lần này, số người chơi tham gia còn đông hơn chiến trường Phần Dương nhiều.

Đó là do ảnh hưởng của “Tướng lệnh”.

Ước mơ bái tướng phong hầu, chẳng mấy người không bị hấp dẫn.

Nhiều ngươi chơi dù cảm thấy mình chẳng có mấy hy vọng giành được “Tướng lệnh”, thì cũng đến xem nhiệt náo.

Hơn nữa, còn có rất nhiều tưởng lệ khác nữa kia mà.
Thuyền cập bến.

Người chơi lần lượt lên thuyền.

Do sự xuất hiện của Đại đô đốc Nguyên Phương, mọi việc tuần tự tiến hành, không hề hỗn loạn.

Những người ở phía sau không được lên Lâu thuyền, đều thầm tiếc rẻ.

Nhưng có mặt lão Nguyên Phương ở đó, không ai dám tranh giành vị trí.
Thiên Lang cùng bọn tiểu đệ đứng bên bờ sông cạnh Bến thuyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía An Phú Trấn, có vẻ rất sốt ruột.

Xung quanh còn có mấy trăm bang chúng Linh Sơn Bang và hội chúng Hồng Anh Hội.

Một gã lẩm bẩm :
- Sao Bang chủ đi lâu thế nhỉ ?
Hóa ra hai gã Bang chủ và Hội chủ vì muốn nhanh chóng nên đã cùng nhau cưỡi ngựa đi về Lục Hoa Thành thân thỉnh thành lập gia tộc.

Tính thời gian thì đáng ra lúc này phải về đến rồi mới phải.

Chẳng lẽ có gì bất trắc chăng ? Cả bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội đều vô cùng sốt ruột.


Nếu hai gã về trễ, phải đi chuyến tối mai, trễ hơn những người chơi khác một ngày thì còn mong gì lập đại công, đại sự hỏng hết.
Một gã tiểu đệ đến bên Thiên Lang nói thầm :
- Thiên Lang đại ca.

Chúng ta có cần chờ nữa hay không ? Thuyền sắp khởi hành rồi.
Ý gã muốn nói là đi luôn cho rồi, không nên chờ nữa.

Thiên Lang ngập ngừng hồi lâu, rồi đi đến bên Nguyên Đại đô đốc, ấp úng nói :
- Vãn bối là Thiên Lang, xin bái kiến Đại đô đốc.
Lão Nguyên Phương nhìn kỹ y từ đầu đến chân, rồi mỉm cười nói :
- Ngươi là Thiên Lang đấy sao.

Rất có triển vọng a.
Thiên Lang ngượng ngùng ấp úng nói :
- Dạ.

Không dám.

Đại đô đốc.

Vãn bối có vài bằng hữu bận đến Lục Hoa Thành bái kiến Châu mục đại nhân, đúng ra giờ này phải về đến rồi mới phải.

Nhưng không hiểu sao …
Lão Nguyên Phương vuốt râu, nhìn y tủm tỉm cười.

Thiên Lang càng thêm ấp úng :
- Đại đô đốc.

Có thể chờ bọn vãn bối ít lâu nữa có được không ạ ?
Lão Nguyên Phương tủm tỉm cười, nói :
- Không được.

Thuyền đến giờ phải khởi hành.

Không thể chỉ vì vài người đến trễ mà bắt tất cả phải chờ đợi được.
Thiên Lang tiu nghỉu cúi đầu.

Lão Nguyên Phương bật cười ha hả, vỗ vai y nói :

- Đừng buồn.

Đừng buồn.

Ta có thể cho ngươi đi nhờ thuyền của thủy quân.

Nhưng chỉ có 40 chỗ thôi đấy.

Ngươi phải cho những người khác đi trước mới được.
Thiên Lang cả mừng, vâng dạ tạ ơn, rồi trở về phân phó mọi người đi trước, chỉ y cùng bản bộ binh mã ở lại chờ đợi, ngoài ra còn có thêm hai gã tiểu đệ thân cận nhất.

Hai gã này không chịu đi trước mà đòi ở lại cùng Thiên Lang.

Cả hai đều chỉ chơi cho vui thôi nên cũng chẳng chú ý đến công huân, đẳng cấp gì cả.
Đúng 8 giờ, đoàn thuyền rầm rộ rời bến, cùng tiến về Phong Khê Thành.

Mấy trăm chiếc thuyền lớn nhỏ kéo dài hàng mấy dặm, quang cảnh tráng khoát vô cùng.
Thuyền rời bến đi được một lúc rồi thì mới thấy hai gã Bang chủ và Hội chủ hối hả phóng ngựa đến nơi.

Thấy trên bến vắng vẻ, hai gã thất vọng thở dài.

Nhưng rồi thấy Thiên Lang đứng cạnh Bến thuyền, hai gã ngạc nhiên chạy đến hỏi :
- Huynh đệ sao còn ở đây ?
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Thì chờ hai người đó.

Sao đến trễ thế ?
Hồng Anh Hội chủ bực bội nói :
- Chúng ta bị phục kích, may mà phá vây thoát được.

Không biết là bọn nào.

Chẳng lẽ bên Man tộc trận dinh.
Linh Sơn Bang chủ lắc đầu nói :
- Chắc chắn không phải.

Nghe nói hiện giờ biên giới được kiểm soát rất nghiêm ngặt.


Bọn họ khó mà đến đây được.

Có lẽ là các bang phái khác không muốn chúng ta có thành tích tốt trong chiến dịch lần này.
Hồng Anh Hội chủ hỏi :
- Thiên Lang huynh đệ.

Giờ chúng ta đi bằng cách nào ?
Linh Sơn Bang chủ cũng nhìn Thiên Lang.

Đó là vấn đề quan trọng a.

Thiên Lang mỉm cười nói :
- Đại đô đốc đã hứa cho chúng ta đi nhờ thuyền của thủy quân.

Nhưng vì không đủ chỗ nên tiểu đệ đã bảo mọi người đi trước rồi.

Dù sao đến trước nghiên cứu tình hình và các nhiệm vụ cũng tốt hơn ở lại chờ đợi.
Cả hai gã đều khen phải.

Linh Sơn Bang chủ hớn hở nói :
- Thật cám ơn huynh đệ quá.

Sao này huynh đệ có cần gì, cứ nói với ta một tiếng.
Gã hớn hở không chỉ vì có thể đi ngay mà khỏi phải chờ đến tối mai, mà còn vì Thiên Lang có thể nhờ vả Đại đô đốc.

Gã cũng biết Đại đô đốc là chức vụ đứng đầu thủy quân, vị cao quyền trọng.

Do đó mà địa vị của Thiên Lang trong lòng gã càng cao hơn một bậc.
Nói xong, thấy Thiên Lang có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi, gã tươi cười nói :
- Huynh đệ có gì cứ nói.

Nếu giúp được ta sẵn sàng giúp huynh đệ.
Hồng Anh Hội cũng không chịu kém, nói theo :
- Phải đó.

Huynh đệ cứ nói.
Thiên Lang ngập ngừng nói :
- Phu tử bảo tiểu đệ kiến lập gia tộc, nhưng tiểu đệ không đủ thanh vọng và công huân.

Phu tử có cho tiểu đệ biết một vài tin tức quan trọng về việc Kiến Quốc, bảo tiểu đệ tìm người mà đổi lấy thanh vọng, công huân.
Cả hai gã ánh mắt sáng rỡ, nhưng rồi lại lộ vẻ băn khoăn.

Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Huynh đệ cũng định kiến quốc ư ?

Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không.

Kiến quốc tốn kém lắm.

Tiểu đệ muốn kiến lập gia tộc để thu nhận gia thần.

Gia thần có thể giúp quản lý quân chính sự vụ của thôn làng.

Chứ thôn làng ngày càng phát triển, một mình tiểu đệ quản lý không xuể.

Hơn nữa, NPC quan viên quản lý hiệu quả hơn chúng ta nhiều.

Họ cũng biết nhiều thứ mà chúng ta không biết.
Cả hai gã ánh mắt lại sáng rỡ, thầm suy tính.

Đoạn, Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Huynh đệ còn thiếu bao nhiêu thanh vọng, công huân ?
Thiên Lang nói :
- Tiểu đệ còn thiếu khoảng 500 thanh vọng và 450 công huân.
Linh Sơn Bang chủ lại hỏi :
- Huynh đệ cần kiến lập gia tộc gấp không ?
Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không gấp.
Cả hai gã đưa mắt nhìn nhau, rồi Linh Sơn Bang chủ đại diện nói :
- Huynh đệ yên tâm.

Số thanh vọng và công huân còn thiếu đó, sau khi chiến dịch lần này kết thúc, chúng ta sẽ giúp cho.
Hai gã đều là thủ lĩnh đại bang hội, việc kiếm thanh vọng và công huân là quá quen thuộc.

Thanh vọng và công huân của hai gã đa số do bang chúng, hội chúng kiếm cho.

Hơn nữa, sau khi chiến dịch kết thúc mới giúp thì không sợ Thiên Lang tranh Kiến Quốc Lệnh với hai gã.

Thiên Lang chưa kiến lập gia tộc, hai gã càng yên tâm.

Không phải hai gã sợ thế lực của Thiên Lang, bởi y có thế lực gì đâu, chỉ vì y quá may mắn, biết đâu vận mệnh xui khiến y luyện được Kiến Quốc Lệnh thì sao.

Thiên Lang chưa là gia chủ, xem như với Kiến Quốc Lệnh vô duyên rồi.

So với Kiến Quốc Lệnh, đối với hai gã, “Tướng Lệnh” chẳng còn mấy quan trọng nữa.
Trong lúc Linh Sơn Bang chủ tủm tỉm cười thì Hồng Anh Hội chủ sốt ruột hỏi :
- Huynh đệ có tin tức quan trọng gì, nói cho chúng ta biết với.
Linh Sơn Bang chủ tuy vẫn tủm tỉm cười, không có vẻ gì sốt ruột, nhưng vẫn lắng tai nghe ngóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui