Vương Mệnh


Tử Long Học Viện.
Cảnh thanh tĩnh u nhàn, so với quang cảnh ồn ào bên ngoài cứ như thuộc hai thế giới khác nhau.

Thiên Lang đi dạo trong Học Viện, nhớ đến những thay đổi từ sau khi được vào học ở Học Viện, lòng đầy cảm khái.

Đi bên cạnh là Linh Sơn Bang chủ, Hồng Anh Hội chủ và vài thân tín.

Hộ vệ ở Học Viện chỉ cho những người đã từng là học viên vào nên những người còn lại đều phải ở lại bên ngoài.
Hai vị long đầu chợt đưa mắt nhìn nhau, rồi Linh Sơn Bang chủ nói nhỏ :
- Thiên Lang huynh đệ.

Chúng ta muốn nhờ huynh đệ việc này.
Thiên Lang ngạc nhiên hỏi :
- Việc gì ? Xin bang chủ cứ nói.
Linh Sơn Bang chủ ghé tai Thiên Lang thì thầm mấy câu, đoạn Thiên Lang gật đầu nói :
- Tiểu đệ sẽ thử xem sao.
Cả bọn vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau thì đến trước Viện trưởng lâu ở giữa Học Viện.

Thấy Long nhi và An An đang chơi ở bãi cỏ trước sân, Thiên Lang nhẹ bước đến gần, tươi cười hỏi :
- Nhị vị công tử.

Không biết hiện giờ Viện trưởng đại nhân có rảnh hay không ?
Long nhi nhìn Thiên Lang, nói :
- Ba ba không rảnh.

Ba ba hiện đang ở Phong Khê, không có ở đây.
An An cũng nói thêm :
- Ông nội với mọi người đều đến Phong Khê cả rồi, ở đây chỉ còn lại Hồ phu tử mà thôi.
Thiên Lang còn đang phân vân thì một tiểu đồng từ trong Viện trưởng lâu đi ra, tươi cười nói với mọi người :
- Phu tử bảo mọi người vào trong.
Cả bọn mừng rỡ, khách sáo vài câu, từ biệt Long nhi và An An, rồi theo tiểu đồng vào trong.

Tiểu đồng đưa cả bọn vào khách sảnh, rồi bảo bọn họ chờ giây lát.

Đương nhiên cả bọn không có ý kiến gì.

Hồ lão phu tử là NPC đại nhân vật, thậm chí là đại đại nhân vật, bởi phu tử thân phận còn cao hơn tôn sư (tôn sư cấp nhiều lãnh vực, tài cao học rộng, được gọi là phu tử), đâu phải muốn gặp là gặp được đâu.

Lát sau, Hồ lão phu tử đi vào, ngồi xuống chủ vị, nhìn cả bọn ngồi ở hai dãy ghế phía dưới, mỉm cười hỏi :
- Các ngươi đều định đến Phong Khê Thành tham chiến phải không ?
Cả bọn đồng thanh vâng dạ.

Hồ lão phu tử lại nhìn Thiên Lang, cười nói :
- Ngươi không tiếp tục tham gia chiến tranh ở Phần Dương là sáng suốt lắm đấy !
Bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội tham gia rất tích cực cuộc chiến ở Phần Dương, nghe nói thế, rất là ngạc nhiên.

Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Phu tử, sao lại thế ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ngươi không thấy lưỡng tộc đại quân đều án binh bất động hay sao ? Hiện tại ở đấy đang cần bình hành.

Hễ ai mà phá vỡ bình hành đều sẽ bị áp chế.

Như Thiên Lang đấy, tham chiến mà có lập được bao nhiêu công huân đâu.
Bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội mới vỡ lẽ ra vì sao bọn họ tham chiến tích cực như thế mà công huân thu được lại quá ít, thua cả thời kỳ “Man binh gây loạn”.
Thấy Thiên Lang có vẻ hiểu mà như chưa hiểu, Hồ lão phu tử lại giải thích :
- Hiện nay Kinh triều vướng vào chiến tranh ở phương bắc, còn Man tộc lại bị chúng ta uy hiếp.

Vô Danh Sơn chiến dịch, Man soái Tây La tử trận, Đông nam lộ đại quân toàn diệt, đất đai ở khu vực đông nam mất hết cả, Man đô bị uy hiếp, tình thế rất là nguy cấp.

Trong khi Kinh triều muốn tập trung toàn lực viện trợ cho chiến trường phương bắc, thì Man tộc cũng muốn triệu hồi Đông bắc lộ đại quân về giữ Man đô.

Lưỡng tộc đều muốn Phần Dương tạm thời ổn định.
Thiên Lang hiểu ra, hỏi :
- Phu tử, vậy hiện nay chủ chiến trường là Phong Khê phải không ạ ?
Hồ lão phu tử cười nói :
- Không phải.

Phong Khê Thành đã bị Vương Đại tướng quân chiếm giữ từ mấy hôm trước.

Hiện đại quân đang tu chỉnh, chuẩn bị bắc tiến tấn công Man đô.

Các ngươi đều muốn tham chiến, lát nữa Nguyên Đại đô đốc sẽ cho thuyền đưa các ngươi đến Phong Khê Thành.

Từ An Phú đến Phong Khê mất khoảng 6 canh giờ, các ngươi có thể nghỉ ngơi trên thuyền, để khi đến Phong Khê có thể nhận nhiệm vụ ngay.

Đưa mắt nhìn bọn Linh Sơn Bang chủ, lão lại nói tiếp :
- Các ngươi cũng đừng nên đặt mục tiêu chỉ dừng lại ở “Tướng lệnh”, nếu như công huân siêu việt, sẽ có tưởng lệ đặc biệt hơn nữa.
Cả bọn chấn kinh, và lại rất hoan hỉ.

Linh Sơn Bang chủ mừng thầm vì đã đoán đúng, liền nháy mắt với Thiên Lang ra hiệu.

Thiên Lang liền hỏi :
- Phu tử.

Vãn bối có nghe nói đến Kiến Quốc Lệnh, không biết là thế nào ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu, ngẫm nghĩ giây lát mới nói :
- Kiến Quốc Lệnh dùng để kiến lập quốc gia.

Kinh triều, Viêm triều, Hoàng triều, Man tộc đều là quốc gia.

Quốc gia có lớn có nhỏ.

Hiện giờ các ngươi kiến lập quốc gia đều là tiểu quốc cả.

Đương nhiên tiểu quốc cũng là quốc gia.
Linh Sơn Bang chủ lại nháy mắt ra hiệu, hối Thiên Lang hỏi tiếp.

Thiên Lang đành lên tiếng :
- Phu tử.

Điều kiện kiến quốc là thế nào ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ta xem các ngươi không ai có đủ điều kiện kiến quốc cả.
Nhìn cả bọn ngơ ngác, Hồ lão phu tử hài lòng giải thích :
- Điều kiện tiên quyết để kiến quốc là người kiến quốc phải là gia chủ.

Sau đó có Kiến Quốc Lệnh và lãnh địa đạt đủ điều kiện, tối thiểu, diện tích 1 nghìn dặm vuông hoặc dân số 500 người.

Có thể tính chung toàn bộ lãnh địa của các thành viên trong gia tộc nếu như các lãnh địa đó nối liền nhau.

Đương nhiên còn cần phải thân thỉnh với tôn chủ quốc, nếu không sẽ bị xem như phản loạn.


Các ngươi hiện nay thuộc Kinh tộc, có thể thân thỉnh với Kinh triều.
Linh Sơn Bang chủ cả mừng nói :
- Hay quá.

Lãnh địa của mọi người đều ở cạnh nhau.
Hồng Anh Hội chủ rầu rĩ vì các lãnh địa của hội viên mỗi người một nơi, có ở cạnh nhau cũng chỉ vài ba lãnh địa.

Thấy Linh Sơn Bang chủ hoan hỉ vui mừng, gã hừ một tiếng, hỏi :
- Ngươi thành lập gia tộc rồi chăng ?
Linh Sơn Bang chủ ngớ người, vội hỏi :
- Phu tử.

Làm sao để thành lập gia tộc ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Điều kiện cũng không khó lắm.

Chỉ cần có thanh vọng 1000, công huân 1000 là có thể đến Quan phủ thân thỉnh thành lập gia tộc.

Gia chủ còn có thể thu nhận gia thần.
Cả bọn trầm ngâm tính toán.

Hồi lâu, Linh Sơn Bang chủ lên tiếng hỏi :
- Phu tử.

Làm thế nào mới có thể có được Kiến Quốc Lệnh ạ ?
Hồ lão phu tử khẽ lắc đầu mỉm cười nói :
- Ta chỉ có thể tiết lộ, chiến trường Man đô có thể xuất hiện Kiến Quốc Lệnh, đương nhiên điều kiện không dễ.

Và nếu không phải là gia chủ thì không hy vọng gì.
Linh Sơn Bang chủ suy tính thật nhanh, rồi vội đứng dậy, vái dài nói :
- Phu tử.

Vãn bối có chuyện gấp, xin cáo lui ạ.
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ngươi định đi thân thỉnh thành lập gia tộc chứ gì.

Ngươi cần đến Lục Hoa Thành mới thân thỉnh được.

Lâm Tổng quản đã đến Phong Khê Thành, ở An Phú Trấn giờ không ai đủ quyền hạn phê chuẩn việc đó.
Linh Sơn Bang chủ vâng dạ, đi ngay.

Hồng Anh Hội chủ thấy vậy cũng xin cáo từ.


Giờ chỉ còn lại Thiên Lang, Hồ lão phu tử hỏi :
- Ngươi không hứng thú với Kiến Quốc Lệnh hay sao ?
Thiên Lang thở dài nói :
- Bọn họ người đông thế mạnh, tài lực hùng hậu, còn có hy vọng.

Vãn bối cảm thấy không tranh được với bọn họ, trước mắt chỉ nên cố gắng phát triển thôn làng.
Hồ lão phu tử mỉm cười nói :
- Ngươi suy nghĩ chu đáo lắm.

Có căn cơ vững chắc mới làm đại sự được.

Nhưng dù sao thì ngươi cũng nên thành lập gia tộc.

Lãnh địa muốn phát triển bền vững, tốt nhất ngươi nên có đủ văn võ gia thần.

Văn quan võ tướng sẽ giúp ngươi quản lý tốt lãnh địa.

Chứ lẽ nào một mình ngươi có thể giải quyết hết mọi việc trong lãnh địa.
Thiên Lang nhận thấy lão nói rất chí lý.

Hiện giờ chỉ mới là cấp làng thôi mà y đã cảm thấy quản lý không xuể rồi.

Sau này phát triển lên nữa, có khi suốt ngày ở Công Đường giải quyết công việc cũng còn không xong.

Thời gian đâu mà làm những việc khác.

Còn mục tiêu của y nữa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thiên Lang gãi đầu ấp úng nói :
- Phu tử.

Vãn bối giờ muốn thành lập gia tộc cũng khó.

Vãn bối chỉ còn lại hơn 500 thanh vọng và công huân thôi hà.

Mà giờ vãn bối đi đâu cũng bị chú ý, muốn có thêm công huân cũng không dễ chút nào.
Nhớ đến chuyện ở Phần Dương, cứ luôn bị “đặc thù chiếu cố”, Thiên Lang rầu rĩ trong lòng.

Hồ lão phu tử vuốt râu suy nghĩ giây lát, đoạn mỉm cười nói :
- Không hề gì.

Ta có cách giúp ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận