Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh

Một chiếc xe việt dã khiêm tốn dừng ở chỗ cách đoàn phim không xa, trên cổ Đổng Minh mang một cái kính viễn vọng, trốn ở sau xe ngó dáo dác, Vương Hoài Phong hít một hơi thuốc lá đạp hắn một cước: “Sao cậu hệt như đặc vụ vậy.”

Đổng Minh vội vàng đến gần nói: “Vương tổng, đồ ở cốp sau xe chúng ta đều không đưa ra được rồi, danh tiếng của anh đều bị mấy fan kia đoạt hết!”

Vương Hoài Phong chân dài dựa vào trên cửa xe, rất rộng lượng nói: “Chỉ mấy fan thôi mà, huống hồ mấy fan còn ở lại đó, rất quan trọng đối với em ấy.”

“Vậy đồ của chúng ta…”

Vương tổng thoạt nhìn tâm trạng không tệ, không cẩn thận nói lỡ miệng: “Không đáng kể, đồ mà họ tặng cũng có một phần của tôi mà.”

Đổng Minh đầy mặt nghi vấn: “A? Ngài quyên tiền cho mấy cô ấy hả?”

Vương Hoài Phong hoàn hồn lại, cao lãnh phun vòng khói thuốc ra, im lặng không nói: Đương nhiên, là một fan hợp lệ, làm sao có thể không add vài nhóm fan của nam thần chứ?

Hắn nhìn nhìn thời gian, quyết định trưa rồi lại đi tham ban, búng rơi tàn thuốc, vừa muốn bàn giao cho Đổng Minh đi chuẩn bị bữa trưa, đã nghe tiểu Đổng phát ra một tiếng than thở.

Vương tổng quay đầu nhìn về phía trường quay: “Làm sao.”

Đổng Minh kích động nịnh nọt: “Quý tiên sinh quả nhiên có mị lực, lại còn có fan nam nữa, fan nam đó hình như cũng là diễn viên của đoàn phim, mặc trang phục diễn vừa nói vừa cười còn chụp ảnh chung, thoạt nhìn không hề tránh hiềm nghi… A! Vương tổng, Vương tổng làm gì đó!! Không phải không gây náo động hả!”

Phóng viên ngồi xổm nửa ngày, rốt cuộc đánh hơi được mùi tin tức, xe việt dã màu đen chậm rãi lái vào, tổng đạo diễn tự mình đứng dậy, dắt theo một đám hậu cần đi qua nghênh đón.

Vương Hoài Phong tây trang giày da, cười bắt tay với đạo diễn: “Ngài xem, tôi chỉ theo đuổi ngôi sao thôi, còn làm phiền ngài tự mình tới đón tiếp nữa.”

Đạo diễn kích động: “Nào có nào có, ngài có thể tới đoàn phim của chúng tôi thực sự là rồng đến nhà tôm.”

Phần diễn buổi sáng cơ bản đều ở bên ngoài, Vương Hoài Phong giơ tay nhìn đồng hồ: “Cơm trưa tôi đã phái người an bài, trời nắng gắt như vậy, không bằng dịch vào trong studio đi?”

“Ai nha, vầy sao được, thực sự là rất cảm ơn Vương tổng.” Khách sáo một phen, Vương Hoài Phong đi thẳng đến vị trí nghỉ ngơi của Quý Văn Cảnh, ngày đầu tiên khởi công, Vương tổng dùng thân phận fan của Quý Văn Cảnh đưa lên một bữa tiệc lớn phong phú cho hết thảy nhân viên đoàn làm phim, hoa quả đồ ngọt lại càng không cần nhiều lời, Vương tổng nhận đãi ngộ của khách quý, đoàn phim đặc biệt an bài phòng trang điểm để dùng cơm.


Fan nam lúc nãy hỗ trợ cầm vài vật đi vào, luôn cảm thấy có ai đó âm thầm nhìn chằm chằm cậu ta, trước lúc ăn cơm đạo diễn kêu Quý Văn Cảnh sang đó, Vương tổng nhíu mày đánh giá fan nam không tránh hiềm nghi kia: mặt mày không tệ, ăn nói cũng coi như tự nhiên, nhưng thế thì có ích lợi gì? Giờ trong tim nam thần nhà mi có người rồi, cái người kia, chính là ta đây.

Vương tổng ngồi ở trên sofa chân dài vắt chéo, sắc mặt hiền lành hỏi: “Cậu thích Quý Văn Cảnh hả?”

Fan nam thấy hắn mặt mày sắc bén quanh thân sắc lẻm: “Quý… Quý tiền bối là diễn viên tôi vẫn luôn rất, rất thích.”

“Ồ? Thích đã bao lâu?”

“A, có năm, sáu năm đi…”

Vương tổng nắm lấy cơ hội lập tức khoe một đợt ưu việt: “Vậy tôi lâu hơn cậu rồi.”

“A?” Fan nam hết sức phối hợp hỏi: “Ngài thích tiền bối đã bao lâu?” Vương tổng tán thưởng liếc mắt nhìn cậu ta: “Mười năm.”

“Cái gì mười năm?” Nói còn chưa dứt lời Quý Văn Cảnh đã đẩy cửa tiến vào, cậu để kịch bản ở một bên ngồi trước mặt hai người. Fan nam vội vàng nói: “Là Vương tổng nói thích… A!?” Vương Hoài Phong tay mắt lanh lẹ, thô lỗ cầm lấy một miếng dưa hấu chẹn họng cậu ta, sau đó nhìn Quý Văn Cảnh xạo sự: “Anh thích ăn quả dưa hấu này.”

Quý Văn Cảnh ngơ ngác nhìn nhìn hai người, bày hộp cơm Đổng Minh cố ý chuẩn bị ra, fan nam thấy thế vội vàng rời đi, để lại hai người cùng nhau ăn cơm.

Ngoài mặt thì Vương tổng ăn cơm nghiêm túc, trong lòng lại có chút phức tạp, không phải hắn không muốn thổ lộ, nhưng mà mười năm thầm mến, suối nhỏ chảy dài, quá lâu cũng quá xa, hắn không biết làm sao mở miệng, cũng không biết nói từ đâu, hắn nghĩ sau này tìm một cơ hội, có lẽ là trong lễ cưới long trọng, hắn cầm nhẫn, thâm tình chân thành nói ra hết thảy thích và yêu với Quý Văn Cảnh. Vương tổng vừa tưởng tượng liền không thể dừng cương nổi, thời điểm thế này mà lại còn tận dụng mọi thứ bổ sung chi tiết nhỏ cho kế hoạch, hắn xuất phát từ nội tâm khen ngợi chính mình: mình thật đúng là quá lãng mạn!!

Đũa hai người đụng vào nhau, Vương tổng hoàn hồn lại, hắn muốn nói chuyện với Quý Văn Cảnh, lại đột nhiên phát hiện ngày hôm nay dường như tiểu nam thần có chút khang khác, Vương tổng cả kinh: Lẽ nào em ấy nghe thấy? Nếu như tiểu nam thần hỏi sao mình lại thích em ấy mười năm, mình liền phải ở trong cái trường quay rách nát này tiến hành vụ thổ lộ trang trọng nhất đời sao?? Không được! Hôm nay mình không có đem theo nhẫn!

Quý Văn Cảnh bưng bát không yên lòng ăn cơm, ánh mắt đen láy thoạt nhìn có chút ảm đạm. Trong đầu Vương Hoài Phong đã suy nghĩ kỹ vài loại phương án ứng đối, mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Quý Văn Cảnh đoạt trước, lỗ tai cậu có chút đỏ lên nói: “Vương Hoài Phong.”

Vương tổng thẳng tắp sống lưng chuẩn bị sẵn sàng: “Ừm.”

“Em… em muốn ăn quả dưa hấu đó.”

“A?”


“Em muốn ăn quả dưa hấu đó, anh… anh có thể đút em không?”

Vương Hoài Phong đối diện hai mắt cậu, tức khắc hiểu ra, hắn cầm lấy nĩa, xiên một miếng dưa hấu, xáp đến cạnh Quý Văn Cảnh cười xấu xa: “Không phải em ghen chứ?”

Quý Văn Cảnh choáng váng chốc lát, lỗ tai đỏ càng thêm dữ dội, cậu suy nghĩ một chút, lại không do dự nghiêm túc nói: “Em thấy anh đút cậu ta ăn dưa hấu, có chút không thoải mái.”

Trái tim nhỏ của Vương tổng bị dáng vẻ nghiêm túc ghen tị của cậu chọt cho tràn thành một thác nước, lắc lắc dưa hấu trên tay nhếch miệng: “Có phải em có hiểu lầm gì, với việc đút ăn hay không?”

“Hả?” Quý Văn Cảnh đầy mặt nghi vấn nhìn Vương Hoài Phong bỏ miếng dưa hấu đang xiên vào trong miệng, còn chưa kịp mất mát, đã cảm thấy bàn tay to lớn ép đầu cậu nghiêng về phía trước, tiếp đó hàm răng bị đầu lưỡi thoải mái cạy ra, vị thơm ngọt nồng đậm lập tức tràn ngập khoang miệng, Vương Hoài Phong liếm liếm chất lỏng chảy ra bên khóe miệng cậu, dùng giọng điệu gợi cảm nói: “Đây mới thực sự là đút dưa hấu nè.”

Kết thúc ghi hình buổi tối, Quý Văn Cảnh trở lại khách sạn, cậu vốn tưởng rằng Vương Hoài Phong rời khỏi trường quay xong là về luôn rồi, nhưng đẩy cửa phòng ra, Vương tổng lại đang ngồi ở trên sofa trước cửa sổ làm việc.

Quý Văn Cảnh hơi kinh ngạc hỏi: “Anh không cần đi làm sao?”

“Anh có thể nghỉ ngơi hai ngày.” Vương tổng thấy cậu về, dừng động tác trên tay, làm bộ bất mãn: “Làm sao, không hoan nghênh hả?”

“Không, không phải, chẳng qua là em cảm thấy anh làm việc nên khá bận.” Nói xong lại nghĩ tới nụ hôn trong phòng trang điểm, bên tai có chút toả nhiệt, cậu thấy thời gian còn sớm, hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”

“Còn chưa, chốc nữa xuống phòng ăn dưới lầu ăn một ít là được, ngày mai em còn phải dậy sớm, đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến…”

“Vậy em dẫn anh đi ra ngoài ăn cơm.” Quý Văn Cảnh không chờ hắn nói xong, vội lấy áo khoác treo trên móc ở một bên xuống: “Cơm trưa anh mời em ăn, cơm tối em đến mời anh.”

Vương Hoài Phong đứng dậy đi qua, chọt chọt trán cậu: “Em không có ăn cơm trong đoàn hả?”

Quý Văn Cảnh có chút khó nói: “Ăn một chút… cơ mà không sao hết, em còn có thể ăn tiếp.”

Vương Hoài Phong nhìn cậu mang dáng vẻ muốn mời mình ăn cơm lại sợ gặp phải từ chối, trong lòng nổi cả bong bóng, duỗi trên lấy áo khoác, kéo cửa phòng ra: “Đi thôi, ăn không vô thì không nên miễn cưỡng.”


Quanh thành điện ảnh mở không ít cửa tiệm buôn bán, tuy rằng Quý Văn Cảnh tới đây quay phim không ít, nhưng lại không quá quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, cậu tìm tòi một chốc, nhìn thấy một tiệm coi như không tệ, dắt Vương Hoài Phong đi tới.

Đêm nay trời trong, trăng treo sao sáng, để hấp dẫn du khách, ngoài cửa mỗi tiệm đều thiết kế rất đặc sắc, đi ngang qua một quán rượu, trong tủ kính sát đất để các loại rượu vang rượu đế, ánh mắt Quý Văn Cảnh đảo qua dừng lại vài giây, liền dời trở về, Vương Hoài Phong thấy cậu có hứng thú, hỏi: “Muốn uống rượu hả?”

“Không phải.” Quý Văn Cảnh ngại ngùng cười cười: “Là ba em, khi còn sống ông ấy thích uống rượu, cũng thích nghiên cứu những thứ này.”

“Trước đây ông ấy muốn tự mình kinh doanh một trang trại rượu vang, nhưng sau đó…”

——–

Lần thứ hai nhìn thấy Quý Văn Cảnh, là trên tang lễ của Quý lão gia tử, ông cụ sống đến hơn tám mươi tuổi, cũng coi như ra đi bình yên tự tại.

Năm ấy Vương Hoài Phong lên cấp ba, đang độ thanh xuân phản nghịch, tham gia loại tang lễ trang trọng lại âm u đầy tử khí này, làm cho hắn cảm thấy phát chán cực độ. Cúng tế kết thúc, thừa dịp Vương lão tiên sinh nói chuyện với người lớn, chạy vào trong sân tìm yên tĩnh, hắn mới vừa lấy ra một điếu thuốc, lại sợ bị người ta phát hiện làm mất thể diện của Vương lão tiên sinh, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ vẫn cẩn thận đổi chỗ khác.

Đêm đó cũng là đêm trời trong, ánh sao chiếu xuống treo trên bầu trời đêm, khoảng sân vốn yên tĩnh lặng lẽ, đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, thiếu niên gầy gò trong tay không biết cầm cái gì, ngồi chồm hỗm trên mặt đất loay hoay nửa ngày rốt cuộc đốt được một đốm lửa, trên chiếc đèn trời màu trắng viết đầy lời chúc phúc, thiếu niên nâng đèn đứng lên, trong miệng im lặng niệm mấy câu, thả bay chiếc đèn.

Nhưng bay bay, đèn trời đang bay lửng lơ giữa không trung làm thế nào cũng không bay nổi nữa, thiếu niên vội vàng đuổi tới, phát hiện chiếc đèn kia bị vướng trên một cành cây trong sân.

Thiếu niên giật mình tại chỗ vài giây, trong lòng có chút nóng nảy, muốn rời đi tìm người hỗ trợ, lại sợ gió thổi loạn bấc đèn, gây nên hỏa hoạn, cậu ở phía dưới nhảy mấy lần không với tới được, muốn tìm xem gần đây có công cụ gì có thể giúp đỡ hay không, lại thấy đèn mắc ở trên cây chuyển động, cậu tức khắc mở to hai mắt ngước đầu hỏi: “Có người ở trên cây sao?”

Mới vừa nói xong, một cái chân dài nhoáng qua trên cây, đèn trời lóe sáng từ chỗ cao đưa đến nơi cậu giơ tay là có thể với tới.

Bóng tối trên cây giấu đi mặt người kia, thiếu niên giơ tay nhận lấy đèn, cười cười với hắn, ánh đèn màu vàng ấm chiếu trên khóe mắt hơi chếch xuống, cong cong lóe ra ánh sáng vụn vặt.

Bóng người trên cây lẳng lặng nhìn cậu một chốc, muốn cho chính mình một phần mở màn thần bí lại không mất cá tính.

Thiếu niên thấy hắn trước sau không mở miệng nói chuyện, nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu trốn ở trên đó hút thuốc không?”

Cái chân dài nhàn nhã lắc lư kia, đột nhiên ngừng lại, vừa định giấu đi ánh lửa cầm trên tay phủ nhận, đã nghe thiếu niên vội vã nói: “Cậu giúp tôi lấy đèn, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật, thế nhưng tôi phải thả đèn cho ông nội trước mười giờ, không thì ông sẽ không thấy được.” Nói xong xoay người chạy, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu nói: “Đúng rồi! Tôi tên Quý Văn Cảnh, lần sau gặp mặt phải nói cho tôi biết tên của cậu đó!”

Chờ chút đừng đi!! Phần mở màn phong cách của tui còn chưa nói ra mà!!

Vương Hoài Phong ngồi ở trên cây thiếu chút nữa nhảy xuống theo, hắn nhìn bóng lưng thiếu niên, trong lòng một trận tiếc nuối, cơ mà cái tên này, sao lại quen tai như vậy?


Vương lão tiên sinh xong xuôi chính sự không tìm được cháu nội, một cú điện thoại gọi tới, Vương Hoài Phong vẫn đang ngồi ở trên cây ngẫm nghĩ, lúc chuông điện thoại vang lên hắn mới bỗng nhiên nhớ ra, hóa ra thiếu niên này là bé sô cô la ngọt ngào mềm mại, hình như hắn còn nhận một cái khăn tay nhỏ của người ta, lúc nhận điện thoại của Vương lão tiên sinh bị ăn mắng một trận, như là quên mất cái gì đó đứng dậy liền bước đi.

Trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục, tiếp theo là vài tiếng rên rỉ đứt quãng, lão tiên sinh Vương Khai Dân chống gậy vội hỏi: “Hoài Phong làm sao vậy? Hoài Phong??”

Vương Hoài Phong ôm cẳng chân nằm dưới đất hừ hừ: “Ông nội… Con, có lẽ con té gãy chân rồi…”

Vương Hoài Phong bó thạch cao ở nhà nghỉ ngơi một tháng, từ trong căn phòng hồi còn bé tìm được khăn tay vải bông màu xanh da trời, hắn vốn định tìm một cơ hội chính thức làm quen Quý Văn Cảnh một chút, nhưng thời gian ngắn ngủi một tháng, Quý gia đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Lúc ăn cơm Vương lão gia tử cảm thán: “Quý lão tiên sinh nuôi một đám vô ơn, hiện tại Quý gia loạn trong giặc ngoài, cũng không biết thằng bé Nghiêu Sơn kia có gánh nổi áp lực hay không, con người nó vốn cũng không có tâm tư kinh doanh gì, cha thực là lo lắng, Lâm Sinh à, nếu xảy ra vấn đề gì, con có thể giúp đỡ liền giúp đỡ một cái, biết không.”

“Dạ, con biết rồi.”

Vương Hoài Phong nâng bát cơm, nghe ông nội và cha hắn câu được câu không tán gẫu, hắn nghĩ chờ chân hắn khỏe rồi, lại đến Quý gia, nhất định phải kết hợp với công lao vĩ đại cứu đèn trên cây mà long trọng giới thiệu chính mình một chút.

———–

“Nhưng mà sau đó… bởi vì ông ấy không kinh doanh tốt gia nghiệp mà ông nội để lại, bỏ lại em và mẹ tự mình đi mất, cho nên cũng không có thực hiện nguyện vọng kinh doanh trang trại rượu.”

Vương Hoài Phong đứng ở bên cạnh cậu, xoa nhẹ tóc cậu, giọng điệu hiếm khi vừa nghiêm túc lại dịu dàng hỏi: “Em thì sao.”

“Hả?”

“Em có nguyện vọng gì?”

“Em?”

“Ừm.” Nói ra đi, bất kể là nguyện vọng gì anh cũng sẽ giúp em thực hiện.

Quý Văn Cảnh đứng tại chỗ nghiêm túc suy nghĩ một chốc, vui vẻ nói với Vương Hoài Phong: “Nguyện vọng của em là, hi vọng trước mười giờ đêm nay.”

“Có thể cùng với người em thích nhất, ăn một bữa tối không tệ lắm.”

Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui