Tiểu Duẫn Tử lập tức dập đầu:
" Nô tài tạ ơn ân điển Hoàng thượng, tạ ơn tiểu chủ khen ngợi.
Nô tài nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tiểu chủ."
Hoàng thượng cười với tôi:
" Nàng nói ai tốt thì người đó tốt.
Đỡ phải bên ngoài không hiểu tính nết nàng."
Rồi nói với Tiểu Duẫn Tử:
" Tiểu chủ nhà ngươi khen ngợi ngươi, ngươi càng phải làm tốt, đừng làm cho tiểu chủ nhà ngươi phiền lòng."
Tiểu Duẫn Tử dập đầu 3 cái, cả tiếng nói:
" Vâng, nô tài tuân chỉ."
Hoàng Thượng nói:
" Hôm nay nàng được phong làm Tần, cần thêm vài người hầu.
Ngày mai nội vụ phủ sẽ chọn vài người thành thạo."
Tôi mỉm cười nói:
" Tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng thượng ôn hòa nói:
" Nàng đi nghỉ sớm đi, tĩnh dưỡng bệnh cho tốt.
Vài ngày nữa trẫm trở lại thăm nàng."
Tôi đi theo hắn tới trước cửa cung, thấy bên ngoài có hoàng kiệu đang chờ sẵn, hơn 10 cung nữ thái giám, thị vệ đứng như pho tượng, thấy Hoàng thượng ra, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, tôi kính cẩn quỳ gối nói:
“Cung Tiễn Hoàng thượng."
Đám người họ đi xa, chiếc hoàng kiệu cũng khuất dần, mới trở lại trong cung.
Mọi người cùng quỳ gối chúc phúc, Tiểu Duẫn Tử nói:
“Chúc mừng tiểu chủ, cuối cùng tiểu chủ cũng có cuộc sống vinh hoa."
Trong mắt mọi người đều có nước mắt, tôi lại cười nói:
"Hôm nay là ngày lành, khóc cái gì chứ."
Nói với Tiểu Duẫn Tử:
" Tiền đồ của người, cần phải làm cho ra trò.
Ngươi còn trẻ, mọi việc cứ học từ từ, đừng chỉ miệng lưỡi trơn tru thôi, cứ bình tĩnh mà học."
Tiểu Duẫn Tử trịnh trọng ưng thuận.
Tôi nói một tiếng mệt mỏi, bảo mọi người ra ngoài.
Tôi chạy vào trong buồng sưởi, tâm sự thầm kín dần xuất hiện.
Tôi không tránh khỏi cuộc đấu hậu cung sao? Hay là số mệnh đã được định sẵn, cả đời tôi phải làm phi tử Hoàng thượng? Nơi đây đấu tranh không ngừng thật đáng sợ.
Tôi biết, từ hôm nay đã được Hoàng thượng để ý, tôi không còn là Hoàn quý nhân bệnh lâu ngày trong Đường lê cung nữa.
Nói vậy, Hậu Cung ai ai cũng biết, tôi là người đang được Hoàng thượng sủng ái, chưa thị tẩm mà lên chức Tần, lại được Hoàng thượng bế khắp dọc đường, sợ rằng đã bị lục cung để ý, nghị luận không ngừng.
Nhưng tôi cũng không phải không vui, người tôi thích lại đường đường chính chính có thể cùng tôi yêu nhau, nếu dùng sẽ bị si tình đau khổ mất.
Loại tình cảm này, tôi không muốn cuốn vào vòng xoáy hậu cung tranh đấu.
Loại tình cảm này, rốt cuộc cần hay không cần? Chỉ sợ tôi không bỏ được Huyền Lăng, hắn đối đãi với tôi tốt như vậy, tôi có thể từ bỏ được sao?
Tôi khẩn cầu:
" Nguyện được người toàn tâm toàn ý, tuổi già không xa nhau."
Tâm trạng đang rối vời, lại thấy Mi Trang và Lăng Dung đến thăm.
Sắc mặt Mi Trang vui mừng, hứng phấn, kéo tay tôi cầm thật chặt, vui phát khóc:
"Tốt, cuối cùng cũng có ngày ngẩng đầu."
Lăng Dung vội vàng hành lễ với tôi:
" Tham kiến Hoàn tần."
Tôi cuống quít đỡ nàng ấy nói:
" Làm cái gì vậy? Có phải người xa lạ đâu."
Lăng Dung cười nói:
" Mi tỷ tỷ mừng đến điên rồi, muội còn rất tỉnh táo.
Quy củ không thể bỏ.
Bằng không mọi người nghĩ tỷ tỷ rộng lượng không câu nệ tiểu tiết, nói muội không biết phân biệt."
Ba người nắm tay ngồi xuống, Hoán Bích mang trà đến.
Mi Trang cười nói:
" Tiểu thư các ngươi đắc ý chưa kìa, nô tài cũng coi như hết khổ."
Hoán Bích cười cảm tạ lui xuống.
Lăng Dung oán trách:
" Tỷ tỷ thế nào mà im hơi lặng tiếng thành Hoàn tần vậy? Một tiếng tin đồn cũng không có."
Tôi cười nói:
" Muội muội tốt, ta cũng không biết, chỉ là gặp Hoàng thượng ngẫu nhiên ở Lâm Uyển thôi."
Mi Trang trêu ghẹo nói:
- Cổ nhân có câu “ Không Lên Tiếng Thì Thôi, Bỗng Nhiên Nổi Tiếng”.
Nói muội đó.
Ta ở trong cung ngồi, nghe được tin tức này còn tưởng rằng tin vịt.
Lăng Dung tiếp lời nói:
" Thấy Lý nội thị bên cạnh Hoàng thượng truyền ý chỉ đến, bọn muội mới tin.
Vội vàng lôi Mi tỷ tỷ tới chúc mừng tỷ."
Xoay người nhìn Mi Trang:
" Muội nói không sai chứ? Chúng ta có một người, lại thêm một người được rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...