Tiểu Doãn Tử căng thẳng, mặt mũi trắng bệch, lập tức quỳ xuống tự tát chính mình: " Đều do nô tài lắm miệng.
Thân mình tiểu chủ còn không khoẻ, không chịu nổi lạnh.
Huống hồ ngày trước Hoa phi phân phó tiểu chủ bị bệnh không nên ra ngoài, nếu chuyện này vào tai Hoa phi thì phải làm sao?"
Tôi mỉm cười nói: " Lo cái gì? Đêm dài nhân tĩnh, tần phi đều trong yến tiệc.
Ta đặc biệt mặc quần áo này, không ai phát hiện được đâu.
Huống hồ ta bệnh lâu như vậy, đi ra ngoài giải sầu mới có ích." Tiểu Doãn Tử còn muốn khuyên nữa, tôi chạy 3 bước đã ra ngoài cửa, quay đầu lại: " Một mình ta đi, không cho ai theo.
Nếu ai to gan dám ngăn lại, phạt quỳ trong tuyết 1 đêm đón giao thừa."
Mới ra khỏi Đường Lê cung, Cận Tịch và Lưu Chu vội vàng đuổi theo: " Nô tỳ không dám khuyên quý nhân.
Nhưng quý nhân cầm đèn đề phòng vướng tuyết, khó đi."
Tôi đưa tay tiếp nhận, là một chiếc đèn lồng nhỏ, sáng nhẹ, lại càng không sợ gió tuyết dập tắt.
Tôi mỉm cười nói: " Cũng là ngươi cẩn thận."
Lưu Chu lấy cái lò sưởi nhỏ đặt trong lòng ngực tôi: " Tiểu thư cầm lấy sưởi ấm."
Tôi cười nói: " Sao không mang chăn đến luôn một thể?"
Lưu Chu hơi đỏ mặt, ngoài miệng lại cứng rắn: " Tiểu thư cứ chê muội, Lưu Chu sắp khóc rồi này."
Tôi cười: " Bậy nào.
Chê ngươi ngày càng không biết quy củ."
Lưu Chu cũng cười: " Nô tỳ làm sao nhớ đến cái quy củ đó chứ, nhớ kĩ phải cho tiểu thư khoẻ mạnh thôi." Cận Tịch cũng nở nụ cười.
Tôi nói: " Lấy về đi.Ta đi một chút sẽ trở lại."
Con đường dài hẻo lánh trong cùng đã được quét dọn sạch sẽ, mặt đường hơi trơn, đi đứng phải cẩn thận chú ý.
Đêm dài trời giá rét, các phi tần trong cung cùng ăn tiệc với Hoàng Hậu, Hoàng Thượng rất vui vẻ, cung nữ công công không ra ngoài, thị vệ tuần tra ban đêm cũng ít đi vài phần, không khí ngày này trông rất ảm đạm.
Con đường đến Ỷ Mai Viên hơi xa, may mà đêm nay gió không lớn, trời rét cũng có y phục dày trên người phủ ấm.
Ước chừng đi nửa canh giờ mới tới.
Đi vào viện, xa xa liền ngửi thấy mùi thơm mát, càng tới gần càng thấy thơm.
Ỷ Mai Viên không có người quét dọn, tuyết ngừng rơi đông lạnh lại.
Đôi hài da dê thêu hoa dẫm nát trên mặt tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt.Trong vườn yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe tiếng đạp tuyết, cả vườn hồng mai mới nở cũng đượm tình, trên đoá hoa có điểm tuyết trắng, càng tăng thêm sức mạnh, tăng thêm thanh lệ ngông nghênh, cũng không biết vì tuyết lót mai hay mai nhờ tuyết nữa,...Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn' cảnh giới thần tiên.
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: được cụ Giản Chi dịch là "chập chờn hương thoảng, bóng cành xiên ngang".
Các thi nhân đời sau đã khen ngợi rằng chỉ với bẩy chữ, câu này đã diễn tả đủ được vẻ đẹp của hoa mai.
Tôi kìm lòng không được, đến gần 2 bước, hương mai mát lạnh dường như muốn cốt tuỷ người đều phải biến thành một mảng băng thanh ngọc khiết.
Tôi thật sự rất thích.
chọn đoá hoa đẹp nhất treo hình giấy lên, bất chấp băng tuyết bão tuyết thành tâm quỳ xuống, cầu khấn:
" Chân Huyên cầu nguyện cha mẹ an khang, huynh muội bình an."
" Cầu nguyện có thể sống cả đời bình an trong cung."
Nghĩ đến đây, không khỏi ảm đạm, không muốn bản thân cuốn vào vòng xoáy thị phi trong cung, cả đời này chắc giả bệnh mất, đến chết cũng được mai táng ở đây, trở thành bạch đầu cung nữ tại, nhàn toạ thoại huyền tông.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...