Mọi người nói vài câu "chúc mừng', Lưu Chu không chịu nổi, cắn răng nói: " Khang công công, thường ngày tiểu chủ đối đãi ngươi không tệ, có cái gì cũng ban cho ngươi 1 phần.
Sao giờ lên chức cao lại nói đi là đi?"'
Tiểu Ấn Tử thấy khí thế nó ào ạt, sớm không tự giác lui 2 bước về phía sau, Khang Lộc Hải thần sắc không đổi, nói: " Lưu Chu cô nương hiểu lầm rồi, nô tài cũng là thân bất do kỷ ( bất đắc dĩ).
Nô tài một lòng muốn hầu hạ Hoàn quý nhân, ai ngờ Lệ chủ tử chỉ danh, nô tài cũng không còn cách nào khác."
Lưu Chu cười lạnh một tiếng: " Khen cho câu thân bất do kỷ.
Nhưng tôi không biết trên đời này lại có đạo lý trâu không uống nước mà cố đè đầu xuống! Nếu ngươi một lòng muốn hầu hạ chủ tử, vậy thì không thể phụ tấm lòng ngươi được rồi, ngươi đi từ chối Lệ chủ tử, nói Lệ tần biết ngươi là kẻ trung thành không hầu 2 chủ.
Lệ chủ tử tự nhiên không trách ngươi, còn khen ngợi ngươi đấy!" Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử trên mặt
lúc đỏ lúc tái, bị Lưu Chu trách móc khó xử vô cùng.
Tôi làm bộ giận dữ nói: " Lưu Chu, ta biết Khang công công trung thành, lấy bạc cho hắn đi!"
Hoán Bích bước chậm lên phía trước, đem bạc vứt vào tay Khang Lộc Hải, mỉm cười nói: " Khang công công cầm cho chắc.
Nhớ kĩ bạc này là Hoàn quý nhân thưởng cho ngươi.
Giấu cho thật tốt, không thì Lệ tần mà biết, lại bảo ông mưu cầu chuộc lợi thờ 2 chủ." Lại cho Tiểu Ấn Tử: " Ấn công công, ngươi cũng lấy đi.
Về sau phải học hỏi trung thành của sư phụ ngươi, tiền đồ còn ở phía sau." Khang Lộc Hải hiển nhiên xấu hổ, lại không dám tức giận trước mặt tôi, mặt xám xịt kéo Tiểu Ấn Tử ra khỏi Đường Lê Cung.
Tôi quay đầu nhìn những người con lại, giọng điệu lạnh băng: " Hôm nay ai muốn đi thì đi luôn, ta còn có chút bạc chia cho các ngươi.
Sau này còn muốn đi, chỉ có cách kéo đi Thận Hình Tư phạt làm khổ dịch, các ngươi hiểu chứ."
Ánh nắng ở đằng đông đã rời đi, chói lọi chiếu trên mặt đất, lưu lại dấu tuyết trắng, không gian Tây phòng khá im lặng và buồn tẻ.
Rốt cuộc có giọng nữ nho nhỏ nói: " Nô tỳ ngu dốt, sợ hầu hạ tiểu chủ không tốt." Tôi cũng không thèm nhìn tới nàng ta, chỉ liếc mắt ra dấu Hoán Bích, nó ném bạc xuống đất.
Âm thanh " Cạch" vang lên, nhanh như chớp lăn thật xa, người nọ cuối cùng cẩn thận nhặt lên, lại có hai người được bạc đi ra ngoài.
Ban ngày yên tĩnh không tiếng động, trên mặt đất chỉ có Phẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh và công công Tiểu Duẫn Tử, Tiểu Liên Tử quỳ xuống.
Tôi từng bước từng bước nhìn phía trước, thấy bọn họ cung kính quỳ trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mới trầm giọng nói: " Các ngươi....!Không muốn đi sao?"
Cận Tịch nói lưu loát một câu: " Nô tỳ thề sống chết trung thành với Hoàn quý nhân!"
Phẩm Nhi, Bội Nhi và Tinh Thanh cùng lớn tiếng nói: " Nhóm nô tỳ thề sống chết trung thành tiểu chủ, quyết không hai lòng."
Tiểu Duẫn Tử quỳ xê dịch trước mặt tôi, kéo lấy góc áo tôi khóc: " Nô tài chịu đại ân quý nhân, quyết không phản bội quý nhân."....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...