Chiêu ra uy này có hiệu quả hay không thì chưa biết được, nhưng hiện giờ trấn áp được bọn họ.
Tôi biết, sau này nếu muốn bọn họ thật lòng hầu hạ mình làm việc, phải quản thúc bọn họ.
Không thể trở thành người yếu đuối không có năng lực bị hạ nhân lừa bịp chủ tử.
Cận Tịch tiến lên nói: " Hôm nay tiểu chủ đã mệt mỏi, nô tỳ dìu người đi nghỉ."
Tôi nghi hoặc nói: " Không dẫn ta đi tham kiến các phi tần khác sao?" ( cung tần: phi tần chưa đc thị tầm, phi tần: người đc thị tẩm)
Cận Tịch đáp: " Tiểu chủ không biết, Đường Lê Cung không có chủ, hiện giờ có Hoàn quý nhân là cao nhất."
Tôi vừa định hỏi trong cùng còn người nào ở, Cận Tịch lanh lợi, biết ý tôi, đáp: " Ngoài ra, phía đông điện có Thuần thường ở, tiến cung được 4 ngày, Tây điện có Sử mỹ nhân, tiến cung đã được 3 năm.
Chờ một chút sẽ đi gặp quý nhân."
Tôi mỉm cười nói 1 câu: " Được."
Cận Tịch dìu tôi vào hậu đường.
Hậu đường lấy tượng điêu khắc hoa lê vạn phúc vạn thọ được ngăn cách bởi khuôn giá ngọc lưu ly, chia làm 2 phần, bố trí rất tao nhã.
Tôi vui vẻ hỏi Cận Tịch: " Thôi cô cô là người ở nơi nào? Ở trong cung đã hầu bao lâu rồi?"
Sắc mặt nàng ấy sợ hãi, lập tức quỳ xuống nói: " Nô tỳ không dám.
Tiểu chủ cứ gọi thẳng tiện danh nô tỳ..."
Tôi đưa tay đỡ nàng lên, cười nói: " Làm gì sợ hãi thế? Trước nay ta không có quy tắc đã quen rồi, tuy danh phận chúng ta là chủ tớ, nhưng cô cô hơn tuổi ta, kính sư trọng lão, trong lòng ta rất kính trọng người.
Nào, cô cô đứng lên mà nói."
Lúc này nàng ấy mới đứng dậy, có một loại tình cảm cảm kích, cung kính đáp: " Tiểu chủ nói như vật thật sự là giết nô tỳ.
Nô tỳ là người Vĩnh Châu, tiến cung từ nhỏ, lúc trước hầu hạ Thái phi.
Nhưng vì chân tay vụng về mới chỉ điều đến đây làm."
Ta cười phát ra tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: " Người từng hầu hạ Thái phi nhất định rất thận trọng.
Ta có người hầu hạ giỏi như thế, về sau việc trong cung làm phiền cô cô và Khanh công công xử lý."
Sắc mặt nàng hơi đỏ lên, khẩn thiết nói: " Có thể phụng dưỡng tiểu chủ là phúc phận của nô tỳ.
Nô tỳ sẽ tận tâm tận lực."
Tôi quay đầu gọi Hoán Bích, nói: " Lấy một đôi vòng tay tặng cho Thôi cô cô." Lại dặn bảo Hoán Bích cầm chút kim bảo thưởng cho Khang Lộc Hải.Khang Lộc Hải tiến vào cung kính và cảm tạ, sau khi dìu tôi đi ngủ, rồi xử lý việc vặt trong cung.
Quá giờ ngủ trưa, Cân Tịch dắt cung nữ đi theo, Bội Nhi cùng Tinh Thanh, Cúc Thanh hầu hạ tôi mặc quần áo.
Tuổi bọn họ cũng không lớn, Bội Nhi khoảng 14, 15 tuổi, Tinh Thanh và Cúc Thanh lớn hơn một chút, chắc là 18, đi theo Cận Tịch học quy củ hầu hạ chủ
tử.
Mới mặc xong, thái giám Tiểu Ấn Tử ở ngoài cửa báo tin Sử mỹ nhân và Thuần Thường đến thăm tôi.
Sử mỹ nhân dáng người thon thả, có chút tư sắc, nhất là cái mũi.
Nó rất đẹp.
Ánh mắt nàng ta có chút đượm buồn, chắc cuộc sống trong cung buồn tẻ quá, có lễ độ với tôi, thậm chí còn có chút nịnh hót.
Thuần Thường tuổi còn nhỏ, mới mười ba tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, hồn nhiên, trên mặt còn có nét trẻ con.
Mọi người khách sáo lễ độ, ngồi xuống uống trà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...