Lưu Chu lập tức bưng chậu than ra ngoài, Hoán Bích rót trà hương, nhỏ giọng khuyên nhủ: " Ôn đại nhân lại khiến tiểu thư tức giận à? Ngày ấy tuy tốt, nhưng tình cảm đặt không đúng chỗ.
Tiểu thư đừng chấp nhặt với ngài ấy."
Tôi uống một ngụm trà, trong lòng lo lắng.
Vẫn còn nhớ như in trước ngày chọn tú nửa tháng, huynh ấy đến bắt mạch cho ta.
Ngự y trong cung không được tự ý bắt mạch chuẩn đoán bệnh cho người ngoài, chẳng qua huynh ấy với nhà tôi có quen biết từ trước, cho nên thường lén lút sang chơi.
Ngày ấy bắt mạch xong, huỵnh ấy trầm tư một lát rồi đột nhiên nói: " Huyên muội muội, nếu ta nói với phụ thân, muội đồng ý gả cho ta chứ?"
Tôi nhất thời sửng sốt, nói: " Lời hôm nay Ôn đại nhân nói, Chân Huyên coi như chưa từng nghe qua."
Hắn hốt hoảng, tự trách mình: " Là ta không tốt, nói đường đột như vậy.
Mong muội đừng giận.
Thực Sơ chỉ hi vọng muội đừng đi tuyển tú thôi."
Tôi kìm nén sự tức giận: " Muội mệt rồi.
Tiễn khách!" Chủ yếu là muốn đuổi hắn ra ngoài mà thôi.
Trước khi rời đi, huynh ấy nhìn thẳng vào hai mắt tôi, tha thiết nói: " Thực Sơ không dám cam đoan gì, nhưng có thể cam đoan cả đời này đối xử tốt với muội.
Muội đừng lo lắng, nếu đồng ý, hãy chuyển lời tới Hành huynh,ta lập tức tới dạm hỏi."
Tôi xoay người, chỉ nhìn phía sau hoa văn tấm bình phong mà im lặng không nói.
Sao tôi lại không để ý tới chuyện này chứ, cũng không nghĩ cha mẹ huynh trưởng nhắc đến.
Ôn Thực Sơ không phải ý trung nhân của tôi.
Tôi không thể vì không muốn vào cung mà tuỳ tiện gả cho người mình không yêu.
Nếu đời người chỉ có 2 con đường, tôi thà vào cung.
Ít nhất tôi không cần đối mặt với người tôi không yêu, cùng huynh ấy bạc đầu giai lão, làm không đôi không hạnh phúc, sống một cuộc sống tầm thường.
Tôi không muốn sinh ra là biết trước tương lai, ít nhất vào cung, có một cuộc sống mới mẻ.
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, không để ý Hoán Bích đang bảo tôi đi ngủ sớm, khoác thêm áo choàng một mình bước đi thong thả trên hành lang.
Tiên Hiệp Hay
Hàng lang dẫn đến Xuân Cập Hiên – nơi ở của Lăng Dung, nghĩ ngày mai tiến cung, chắc muội ấy muốn tâm sự với Tiêu di nương, có lẽ không nên vào, liền xoay người lại.
Bỗng nhiên lưu luyến nơi mình đã từng ở 15 năm, từng ngọn cây cọng cỏ đều là dĩ vãng, không khỏi thấy cảnh thương tình.
Lững thững bước đi thong thả một đoạn, sắc trời đã tối, chỉ sợ Phương Nhược cô cô và cung nữ sớm nóng vội, liền nhanh chân trở về.
Đi tắt đến Tuyết Hiên – nơi ở của ca ca.
Đang đi tới, chợt nghe gần cánh cửa có tiếng động, một bóng người nhỏ nhỏ xinh xinh đang đứng đó.
Tôi tưởng nha hoàn hầu hạ ca ca, định lên tiếng hỏi, đột nhiên, người kia chẳng phải là Lăng Dung hay sao?
Tôi vội vàng núp sau gốc cây ngô đồng.
Chỉ thấy Lăng Dung si ngốc nhìn vào cánh cửa sổ của ca ca, ánh trăng chiếu hắt vào người, yếu ớt mỏng manh, dáng người đau khổ.
Góc áo muội ấy bị gió đêm thổi tung bay nhè nhẹ.
Thời tiết đã là giữa tháng 9, vài lá ngô đồng bắt đầu rụng.
Đêm dài, người lặng.
Nếu để ý một chút sẽ nghe thấy tiếng khóc, nhất thời có cảm giác tiêu điều.
Cho dù Lăng Dung có tình ý với ca ca, chỉ sợ kiếp này có duyên không có phận.
Gió đêm phả vào người, không biết sao tôi lại nhớ tới câu nói: " Cánh cửa cung thâm sâu như biển, từ nay về sau tiêu lang là người qua đường." Xét vào trường hợp Lăng Dung mà nói, câu nói này thật hợp tình hợp lý.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...