Chiếc xe bon bon trên đường. Những rặng cây xanh rì cứ thế lướt qua ô kính. Cô ngồi ngắm nhìn chiếc vòng, một chiếc vòng thật là đẹp. Cô vừa định ướm thử thì…
Kéttttttttttttttttttt……………….. Chiếc xe phanh gấp. Cô vô tình đeo luôn chiếc vòng vào tay mình.
– Chuyện gì vậy. -cô vội đóng chiếc hộp lại, mắt liếc nhìn xung quanh
Một toán người chặn trước xe cô. Cô nghĩ thầm
– Có chuyện gì vậy mấy anh. -cô bước ra, làn mi dày che giấu ánh nhìn khinh thường của cô
Toán người đó ngây ngất ngắm nhìn cô. Ánh nhìn của cô lướt qua toán người đó
– Ô, người đẹp. Đưa cho bọn anh cái hộp em đã lấy ra đây. -1 tên tỉnh lại kịp thời
– Ô hay, hộp nào thế nhỉ. -cô chớp chớp đôi mắt bày ra vẻ mặt ngây thơ
– Chiếc hộp mà em lấy ỡ làng Liên Hoa ấy. -ánh mắt tên đó quét khắp người cô, nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng ( Fly: cha này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này ==”)
– À à, thì ra là nó. -cô vờ như chợt hiểu ra
– Đưa cho bọn anh nào.
– Nếu không đưa thì sao.
– Vậy thì….. -hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt háo sắc 1 lần nữa quét khắp người cô
– Haiz, sao mà phiền phức thế. Các anh, vào lấy cho hắn ta cái hộp đi. 1 lũ phiền phức. -cô hất tóc quay lại vào xe
– Cô…cô chủ…. -đám vệ sĩ nhìn cô
– Mau lên. -ánh mắt cô chợt sắc lạnh, làm cho đám vệ sĩ không lạnh mà run
– Vâ…..vâng…. -tuy không cam chịu nhưng bọn họ vẫn đem chiếc hộp ra và giao cho toán người đó.
Chiếc xe lại lăn bánh.
– Chạy nhanh lên. -cô ra lệnh
Tài xế nhanh chóng làm theo lời cô.
– Cô..cô chủ, tại sao lại làm theo lời tên đó
– Hắn chỉ đòi cái hộp thôi mà. -cô nhẹ nhàng mỉm cười, đưa bàn tay ra- Nhìn đi
Đám vệ sĩ lặng đi.
– Chạy mau lên, ta không muốn chạm tay vào lũ tép riu đó.
Chiếc xe tiếp tục tăng tốc. Được 1 lúc sau, đằng sau cô có vài chiếc xe màu đen đuổi theo. Cô cười lạnh
– Chậm lại.
Tuy không hiểu tại sao nhưng tài xế vẫn làm theo lời cô. Những chiếc xe đó vượt lên, chặn xe cô. Cô lại bước ra
– Chuyện gì nữa vậy? -cô vờ nhăn nhó
– Cô em, cô dám lừa bọn anh sao
– Anh bảo tôi đưa chiếc hộp thì tôi đưa rồi còn đâu
Tên kia biết mình bị hố, nghiến răng
– Mau đưa chiếc vòng cho ta
– Ái chà, không được rồi. Mẹ em bảo phải đem nó về
Tên kia trừng mắt, nghiến răng kèn kẹt, gương mặt đỏ lên vì tức giận
– Lên. -hắn phất tay thét lớn
Toán người đó xông tới, người cầm dao, người cầm gậy v…v…. Cô cười lạnh
– Ái chà, dữ quá đi. Chúng ta cũng phải nghênh tiếp bọn họ chu đáo chứ nhỉ. -cô mỉm cười nhìn về phía bọn vệ sĩ ra hiệu.
Bọn vệ sĩ hiểu ý, bắt đầu xông vào. Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra thật nhanh, chẳng mấy chốc nơi đó thật hỗn độn.
Đám vệ sĩ của cô không ai cầm súng, chỉ cầm 1 con dao, nhanh nhẹn tiến đến. Toán người kia vẻ mặt tự phụ, cười sằng sặc lao tới. Cảnh chém giết nhau thật hỗn loạn. Con dao của đám vệ sĩ đã sớm bị máu nhuộm đỏ thẫm, bộ vest đen của họ đã sớm thấm ướt mồ hôi. Còn toán người kia thật là thảm, kẻ nằm lăn lóc ôm tay, kẻ ôm chân, kẻ lê lết, kẻ nằm im bất động. Máu nhuộm đỏ cả 1 khoảng đất. Mắt thấy đám vệ sĩ đã xuống sức, cô lẳng lặng lấy bomb mini ra ném về phía xe của toán người kia.
Đùng……..Lách tách…..lách tách……..Những chiếc xe trở thành bó đuốc khổng lồ, đỏ rực.
Khung cảnh hoang tàn, gió rít từng cơn. Đám vệ sĩ đã dừng tay, toán người kia kinh ngạc nhìn cô. Cô nhàn nhạt phun ra 2 chữ
– Ấm quá!!!
Cô xoay người bước vào trong xe. Bỗng có 1 tên nhào tới nhắm ngay cổ cô mà đâm. Đám vệ sĩ của cô kinh ngạc, vội vã chạy tới nhưng vì xuông sức nên chạy tới không kịp. Tên kia tưởng đã có thể đâm chết cô, trên mặt nở ra nụ cười tàn nhẫn. Nhưng cây dao chưa kịp chạm tới cô thì “Đùng”, 1 viên đạn xuyên qua đầu tên đó. Xác tên đó ngã phịch xuống đất, máu chảy lênh láng. Cô thì sắc mặt lạnh như băng, bàn tay trắng nõn cầm lấy khẩu.44 magnum, họng sún vẫn còn 1 làn khói nhàn nhạt tỏa ra. Ánh mắt lạnh lúng quét qua xác chết trước mắt, cô quay qua, cầm súng lên, nhắm thằng đến tên đang được đàn em vây quanh bảo vệ kia “Đùng” lại 1 tiếng súng nữa vang lên, tên đó ngã xuống. Toán người đó cả kinh, 2 mắt trơn ngược như đang nghĩ, còn đám vệ sĩ thì hôi ngạc nhiên 1 chút rồi trở lại bình thường. (Fly: mấy anh này biết khả năng của ss nhà taz nên z đó mừ)
– Đi thôi. -cô nhàn nhạt ra lệnh
Cô lên xe, đám vệ sĩ cũng lẳng lặng lên xe theo. Toán người kia vẫn ngây ngốc nhìn cô, gương mặt mỗi tên lộ rõ vẻ kinh sợ. Cô cười nhàn nhạt phân phó:
– Đi.
Chiếc xe lăn bánh, cô mở cửa kính. Xoay người lại, ấn 1 cái nút trên chiếc nhẫn, hàng trăm cây kim độc lao vun vút về đám người kia. Chỉ nghe những tiếng á thống khổ, những tên đó gục xuống, máu tươi tràn ra khóe miệng, trên mặt vẫn là vẻ kinh sợ. Không 1 ai sống sót…. (fly: mình từng vít là 1000 cây nên hàng trăm cho chắc anh hiz hiz)
Chiếc xe lướt trên đường, bỏ lại phía sau 1 khung cảnh hoang tàn….Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt thanh tú, diễm lệ của cô. Đôi môi mấp máy đang hát theo 1 giai điệu nào đó. Hồn nhiên, vô tư cứ như việc cô giết người chưa từng xảy ra. Có lẽ cô đã quá quen với việc giết người này….
Đến nhà, chiếc xe dừng lại. Đám vệ sĩ cung kính mở cửa cho cô:
– Thưa tiểu thư, về đến rồi ạ.
– Ừm. -cô lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh- Các anh cũng đi nghỉ đi. Hôm nay vất vả rồi. -cô nở nụ cười yếu ớt rồi xoay người đi vào trong nhà
Thấy cô về, cha cô khóc ròng:
– Bảo bối của papa, con làm papa lo chết mất. -ông sụt sùi (Fly: ==”)
– Nín đi lão già, già rồi mà cứ thích khóc. -cô bĩu môi nhưng ánh mắt lại hiền hòa hơn bao giờ hết, cô nhẹ lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên
– Papa lo cho con chứ bộ. Con gái yêu của papa không sao chứ. -ông lo lắng
– Không có gì mà. Mà mẹ đâu rồi papa.
– Công ty đột nhiên có chuyện. Mẹ con đi xử lý rồi.
– À, vậy con đi tắm đây. -cô mỉm cười
Ngồi trong bồn tắm, cô ngắm nhìn chiếc vòng trên tay mình. Từ lúc chiều đến giờ đã mấy lần cô muốn tháo nó ra nhưng lần nào cũng thào không được.
– Tại sao lại không tháo ra được nhỉ. Haizzz, lát hỏi mẹ vậy.
Cô đứng lên, quấn mái tóc dài đen nhánh vào chiếc khăn bông, mặc quần áo vào. Gió khẽ lùa qua khe cửa sổ, cô rùng mình, vươn tay đóng cửa sổ lại, hong khô tóc rồi xuống nhà ăn cơm. Lúc này mẹ cô đã về.
– Lấy vòng về rồi sao con gái. -bà mỉm cười
– Dạ. -cô gật đầu
– Lúc nãy con tìm mẹ có gì không? -bà lo lắng hỏi
– Con tháo chiếc vòng ra không được. -cô ảo não giơ tay ra trước mặt mẹ cô
– Hả, sao kì vậy. Để mẹ xem nào. -bà tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại rồi lắc đầu
– Con bó tay. Thử tháo ra cả buổi chiều rồi, tháo không ra
– Để mẹ nghiên cứu, trường làng nói bao giờ chúng ta phải trả -mẹ cô ngẩng đầu lên nhìn cô
– Ông ấy nói nhà mình cứ giữ. nhưng không được để ai cướp mất.
– Ừm, mẹ biết rồi. Thôi mình ăn cơm, chắc con cũng mệt rồi nhỉ. -mẹ cô mỉm cười kéo cô ngồi xuống
– Mẹ à, đám người bên Viêm gia bị con xử hết rồi, mẹ cho người tới dọn dẹp đi. Mắc công ngày mai báo chí ầm ĩ nữa.
– Mẹ biết rồi.
Suốt bữa ăn cô im lặng suy nghĩ, còn papa mama cô thì huyên thuyên không ngừng. Ăn xong, cô làm bài tập 1 chút rồi leo lên giường. Cô giơ tay lên, ngắm nhìn chiếc vòng. Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu cô rồi cô ngủ lúc nào không hay….Một khoảng trời tối đen như mực, ánh trăng lấp ló sau những đám mây rọi những ánh sáng yếu ớt lên gương mặt tựa thiên tiên (Fly: chỗ này sử dụng từ VN hông hay nên fly sử dụng từ này nhớ)
Cô đứng trong 1 nơi nào đó tối đen, không một ánh sáng. Cô mặc một chiêc váy trắng dài tới đầu gối tìm kiếm lối ra. Bỗng, một tia ánh sáng xanh ngọc le lói, dịu dàng đậu trên cao. Cô vươn tay chạm vào ánh sáng đó. Ánh sáng đó lan tỏa dần, nó phủ lên cánh tay cô rồi từ từ bao bọc lấy người cô rồi rồi cùng cô biến mất…..
Ưm. -cô uể oải vươn tay. Theo thói quen, cô sờ sờ xung quanh tìm chiếc đồng hồ. Nhưng sờ mãi chẳng thấy, cô vội mở mắt ra. Đập vào mắt cô là 1 cảnh tượng quái lạ. Cô run sợ nhìn xung quanh. Cô đang nằm ở 1 bãi cỏ xanh mướt, rất êm. Ánh mặt trời dịu dàng lướt qua vạn vật, cành lá đung đưa theo gió, chim ríu rít trên cành. Cô ngơ ngác nhìn cung quanh. Cô dụi dụi mắt, cảnh vật vẫn vậy. Cô tự bẹo má mình Cô hoang mang, cố suy nghĩ kĩ lại. Cô ngẫm nghĩ 1 hồi
– Đến đó là hết rồi. Không cần cố sức. -một giọng nói trong trẻo, thánh thót nhưng lạ hoắc vang lên
– À, à. Cám ơn. -cô vừa nói xong, chợt sững lại. -Ai…ai đó.
– Là ta đây. Đồ bã đậu
Cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra được người nào
– Ng…ngươi mau ra đây.
– Ta vốn trên người ngươi thì làm sao mà ra. -người nói có chút bực mình
Cô lắc lắc cái đầu không hiểu
– Là sao?
– Cái đồ bã đậu, nhìn tay ngươi xem, là ta đó. -giọng nói mất kiên nhẫn vang lên
– À, ừm tay ta sao. -cô đưa tay lên nhìn, không thấy gì khác ngoài chiếc vòng màu xanh lá- Ta chẳng thấy ngươi, rốt cục ngươi là ai. (Fly: thông minh lâu năm h ngu ngu)
– Ta chính là chiếc vòng trên tay người đó. Đồ bã đậu. Không biết lúc đó ta có chọn sai người không nữa. Thật là hối hận. Chọn ai không chọn tự nhiên vướng phải 1 nha đầu ngu ngốc. -giọng nói hậm hực
Cô há hốc mồm
– Ta không phải vòng tay thường thì dĩ nhiên là biết nói rồi.
– Ngư….ngươi còn biết đọc suy nghĩ của người khác sao. -cô kinh ngạc
– Ta chỉ biết suy nghĩ của ngươi thôi. -cô có thể tưởng tượng người phát ngôn đang nhún nhún vai
– Được rồi, được rồi. Ngươi là 1 cái vòng tay kì lạ, biết nói chuyện, biết đọc ý nghĩ của ta. -cô tự nói với mình để lấy lại bình tĩnh- Ngươi có biết nơi đây là đâu không?
– Không rõ, ta chỉ đưa ngươi về Vân Lăng Quốc thôi, còn địa điểm ngươi đang ở thì….Ai mà biết. (Fly: ==”)
-Ặc.
Người và vòng nói chuyện 1 hồi mới biết được hóa ra chiếc vòng này là chiếc vòng được lưu truyền qua hàng nghìn thế kỉ. Chiếc vòng này vốn là của mẹ của vị hoàng đế hiện tại. Vì bà bị người ta hại nên khi lên Thiên đình, bà cầu xin Ngọc Hoàng tìm người giúp bà bảo vệ đứa con của mình. Ngọc Hoàng động lòng trước tấm lòng của bà nên đồng ý. Phái 1 tinh linh nhập vào trong chiếc vòng để giúp bà. Và dĩ nhiên, người được chọn là cô. Và cô được 1 vé xuyên đến nơi đây. Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Im lnag85 1 lúc lâu cô mở miệng hỏi
– Haiz, đại khái ta cũng hiểu được rồi. Người thân của ta như thế nào? Làm sao để bảo vệ tên hoàng đế này đây? Khi hoàn thành nhiệm vụ, ta được trở về chứ?
– Người thân của ngươi vẫn ổn. Nhưng còn 2 vần đề kia thì ta không biết. Vì lúc Ngọc Hoàng nói thì ta buồn ngủ quá nên…..Hì hì, chắc ngươi hiểu ý ta mà.
Bỗng….
– Ai đó. -một giọng nam trầm thấp truyền đến
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...