Gió thổi từng đợt, từng đợt lành lạnh làm lá khô rụng xuống. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng quạ kêu tạo nên một khung cảnh thật quỷ dị. Cô vẫn sải bước đi vào mà không có chút sợ hãi nào. Trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ như vậy. Còn đám vệ sĩ thì.
Đi chừng vài trăm mét mới thấy một ngôi nhà nhỏ. Cô bước nhanh đến. Gõ cửa. Cốc…cốc…cốc….
Đáp trả lại tiếng gõ cửa chỉ là một sự im lặng. Cô tiếp tục gõ. Nhưng đáp trả lại vẫn chỉ là sự im lặng. Cô nhìn vào căn nhà qua chiếc cửa sổ, không có 1 bóng người.
– Đi thôi. Ngôi nhà này không có ai.
Đi sâu vào ngôi làng thêm 1 chút, những ngôi nhà bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Nhưng đáp lại những tiếng gõ cửa của cô vẫn chỉ là 1 sự im lặng. Một chuỗi im lặng kéo dài làm cô nghĩ Viêm gia đã đến sớm 1 bước. Còn đám vệ sĩ thì nghĩ.
Càng đi, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Những ngôi nhà đều không có một bóng người. Tuy không có dầu hiệu xô xát nhưng cũng không thể khẳng định người trong làng có bị người của Viêm gia giết hay không. Cô vẫn tiếp tục đi. Khi gần đến giữa làng thi đột nhiên nghe thấy có tiếng người. Cô ra hiệu cho bọn vệ sĩ dừng lại. Cô đứng lại, nghe thật kĩ, xác định là có người.
– Chuẩn bị, có thể là người của Viêm gia.
Cô nép vào những bức tường, lê từng bước, thật cẩn thận sợ gây ra tiếng động. Nhưng khi tiếp cận nơi phát ra tiếng động thì …… Có rất nhiều người ở đó, trên mặt ai cũng nở nụ cười. Có tốp người đeo mặt nạ quỷ nhảy múa thành một vòng tròn, giữa vòng tròn là một cái bàn lớn, trên bàn có 1 chum rượu to, một chiếc lồng lớn, một lư hương và hai cây nến to đang cháy. Thấy không có gì nguy hiểm, cô bước ra. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại. Thấy cô, mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ sững lại chừng vài giây rồi đổ xô về phìa cô. đón tiếp rất nồng nhiệt. 1 lát sau, cô hỏi 1 người phụ nữ đứng gần mình tại sao những ngôi nhà trong thôn không có ai thì người phụ nữ đó trả lời:
– Hôm nay là lễ Tẩy uế nên tất cả mọi người đều phải tập trung ở đây để làm lễ. Khi những người mang mặt nạ múa xong thì lễ sẽ bắt đầu.
– Thế sao không khí trước làng lại vắng vẻ đến vậy?
– À, hôm nay chúng tôi phải làm cho làng trở nên xơ xác để quỷ thấy không có gì để lấy thì nó mới đi.
– Vậy còn những con quạ thì sao.
– Là chúng tôi thả, nó cũng là 1 phần của buổi lễ. Thả quạ coi như là thả những điềm xui xẻo của cả năm. Quạ bay đi hết cũng có nghĩa là những điềm xui xẻo sẽ được mang đi hết.
– Thì ra là vậy. Chị có thể chỉ cho tôi ai là trưởng làng không? Tôi có việc cần phải tìm ông ấy.
– À, ông ấy ở kia. – người phụ nữ chỉ về phía 1 ông lão đang chống gậy đứng giữa những người mang mặt nạ khi nãy- Nhưng mà bây giờ cô không thể tìm ông ấy được. Trong thời gian làm lễ, không ai được phép quấy rầy, đó là luật lệ của làng chúng tôi rồi. Mà cô tìm ông ấy có việc gì không????
– À, cũng không có việc gì. -cô ngồi bệt xuống dưới đất như những người khác.
Cô mải lo nhìn diễn biến buổi lễ nên quên mất 4 người vệ sĩ đang sẵn sàng chờ lệnh cô mà không dám nhúc nhích ^^!!!!!
1 lúc lâu sau, lễ cũng xong. Cô nhờ người phụ nữ lúc nãy đưa cô đến nhà của trưởng làng. Người phụ nữ tốt bụng ấy gật đầu rồi đưa cô đi. Đến trước nhà của trưởng làng, cô cảm ơn người phụ nữ đó rồi gõ cửa. Lần này, đáp lại tiếng gõ cửa của khô không phải là sự im lặng nữa mà là tiếng dép lẹp xẹp mỗi lúc 1 gần.
Cạch…..Cửa mở.
– Chào bác, cho cháu hỏi bác có phải là trưởng làng của làng Liên Hoa không ạ? -cô lễ phép chào
– Đúng vậy, nhìn cháu không phải là người trong làng. Cháu tìm ta có chuyện gì không?
– Mẹ cháu nhờ cháu đem chiếc vòng thiêng mà hôm trước bà đã đến hỏi mượn để nghiên cứu về ạ. ( đem về nghiên cứu là tỉ ý bịa đầy 3` con ạ)
– À à, ta nhớ rồi. Theo ta vào.
Cô bước vào, cánh cửa đóng sập lại. Trường làng nghiêm nghị nói với cô:
– Cháu phải hứa là sẽ không để người khác cướp đi chiếc vòng này. Chiếc vòng này là 1 bảo vật có linh tính. Nếu nó chấp nhận cháu thì cháu mới được đem nó đi, còn nếu nó không chấp nhận cháu thì….. -trưởng làng bỏ lửng câu nói
– Thì sao ạ????
– Người trong tộc thì chỉ bị hôn mê vài ngày. Nhưng người ngoại tộc thì…ta không chắc. -gương mặt ông lộ rõ sự bối rối
– Nếu vậy thì cũng phải có người thử đúng không. -cô cười hì hì- Đi thôi, để cháu xem chiếc vòng ấy như thế nào.
– Cháu muốn thế thật sao. -ông trưởng làng băn khoăn nhìn cô
– Có gì mà thật với không thật. Đi thôi. -cô mỉm cười
Ông trường làng không nói gì nữa, im lặng đứng dậy. Đưa cô vào 1 gian phòng sáng trưng. Giữa phòng là 1 cái bệ cao, trên đó có một cái hộp gấm màu đỏ. Ông trưởng làng bước đến bên chiếc hộp, mở chiếc hộp ra:
– Đây chính là chiếc vòng thiêng.
Chiếc vòng xanh ngọc, mặt ngọc trơn bóng, nhẵn nhụi, không hề có vết tích của thời gian trên chiếc vòng. Chiếc vòng được quấn bởi một sợi dây màu đỏ.
– Oa, chiếc vòng đẹp thật nha. -cô trầm trồ.
– Cháu gỡ sợi dây màu đỏ đó ra đi, nếu gỡ được mà cháu vẫn bình yên vô sự thì có nghĩa là nó đã chấp nhận cháu.Còn nếu không thì hậu quả cháu cũng biết rồi đấy.
Cô gật đầu, chầm chậm vươn tay ra. Đôi bàn tay chạm vào chiếc vòng, 1 tia mát lạnh truyền vào da thịt cô. Cô khẽ rùng mình rồi chầm chậm gỡ sợi dây màu đỏ ra. Từng vòng, từng vòng được gỡ từ từ. Trên trán của cô và trưởng làng đã lấm tấm mồ hôi (fly: còn hơn đi gỡ mìn nữa ^^!)
Đến vòng cuối cùng, ánh mắt cô có tia vui vẻ nhưng vẫn kiên nhẫn gỡ chầm chậm vòng cuối cùng của sợi dây. Vòng cuối cùng đã được gỡ ra. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ vui mừng, còn trưởng làng thi kinh ngạc không thôi nhưng cũng xen lẫn vui sướng vì cái cô nhóc này vẫn bình yên vô sự. Thấy 1 cô nhóc đáng yêu như vậy, trưởng làng cũng thấy tiếc nếu như cô có việc gì. (fly: cụ này cũng …. dữ)
– Hê hê, có vẻ như nó thích cháu này. -cô cười hề hề
– Đã lâu rồi không ai gỡ được sợi dây này khỏi nó, âu cũng là duyên phận. Thôi, cháu cứ giữ nó, mẹ cháu nghiên cứu xong thì cứ giữ ở đấy, không cần đem trả đâu. Nhưng cháu phải hứa với ta là không bao giờ để chiếc vòng này lọt vào tay người khác. -ông nghiêm nghị nhìn cô
– Vâng, cháu biết rồi. -cô nhẹ nhàng đặt lại chiếc vòng vào hộp gấm. Cẩn thận ôm vào lòng, chào trưởng làng rồi đi thật nhanh ra cổng. Khi đi đến giữa làng, cô sực nhớ ra.
– Các anh có thể ra đây được rồi. -cô nhẹ giọng
Đám vệ sĩ thở phào. Cố gắng cử động tay chân đã sớm cứng ngắc ^^!
– Về thôi. -cô nở nụ cười nhẹ.
– Nhanh lên, có thể người của Viêm gia sẽ đuổi tới đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...