Gió đã bắt đầu mạnh lên, hàng vạn binh lính của cả Du quốc và Hỏa lan quốc bao quanh, rất nhiều đuốc lửa được thắp lên khắp nơi, cờ bay rợp trời. Cấm quân của hoàng cung và cả vương gia đều biết đến sự lợi hại của vương gia nhưng mọi người chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một trận đấu thực thụ, một trận đấu mà cá cược bằng cả mạng sống. Còn quân Hỏa lan quốc rất thần tượng và ngưỡng mộ của chủ soái của họ, chứng kiến chủ soái luyện tập chăm chỉ với quyết tâm đánh bại Đằng Cảnh vương gia nên họ rất mong chờ trận đấu này.
Hai thanh kiếm đã chạm vào nhau, những chiêu thức của hai người tung ra quyết lấy mạng của nhau, tiếng “keng keng” vang rộng khắp. Mũi kiếm tiến đến sát ngực vương gia, hắn đã kịp dùng kiếm mình cản lại cùng cú hất mạnh ra làm cho chủ soái phải lùi vài bước nhưng Kỵ Danh nhanh chóng đứng vững lại, tiếp tục dùng lực dồn vào kiếm ra những đòn hiểm vào bụng, vào lưng, vào cổ, vào tay của Đằng Cảnh. Lúc đầu mọi người xung quanh đứng rất gần để quan sát nhưng hai người đấu quá quyết liệt khiến đám đông phải giãn dần ra, chỉ còn Đằng Khương Phong một người đam mê xem huynh mình đánh nhau quyết không đi mặc cho Chiêu Linh lôi lôi kéo kéo.
Bên ngoài thì A Hoang cùng Đằng Chính Hằng ngăn cản quân Hỏa lan tiến vào sâu bên trong sẽ gây sức ép lên cấm quân hoàng cung, gây tổn thất cho triều đình.
- Trưởng công công: Bệ hạ người đừng đi qua đi lại nữa, người ngồi xuống nghỉ ngơi uống ít trà!
- Hoàng thượng: Sao mà nghỉ ngơi được, ngoài kia các đệ ta cùng các binh lính đang gồng mình chiến đấu, ta đã không giúp được gì mà còn ngồi nhâm nhi, thiên hạ nhìn vào xem ta ra sao!
- Trưởng công công: Thần biết người lo an nguy cho vương gia cùng mọi người nhưng bây giờ người là người trị vì thiên hạ, người mà có chuyện gì thì công sức của mọi người đổ sông đổ biển mất!
- Hoàng thượng: Ờ (dừng lại ngay) nếu ta không sáng suốt thì mọi chuyện sẽ ra sao!
- Trưởng công công: Vâng ạ, đây là cuộc chiến của Đằng Cảnh vương gia cùng chủ soái của Hỏa lan quốc nhưng các nước láng giềng sẽ dòm ngó vào, nếu họ có động thái bất lợi Du quốc ta sẽ chịu thiệt nhất, triều chính vẫn chưa ổn định, biên giới đang bất ổn, người dân Du quốc khó mà yên ổn được lúc này hơn bao giờ người phải giữ gìn long thể, chuyện trước người đã mất ăn mất ngủ, bây giờ người không nghỉ ngơi lại sức thì mọi người sẽ lo lắng hơn.
- Hoàng thượng: Trưởng công công, ông nói đúng. Ta bây giờ cần sáng suốt để sẵn sàng chống chọi với những chuyện xảy ra sắp tới!
- Trưởng công công: (dâng trà lên) Mời hoàng thượng dùng trà.
- Hoàng thượng: Mọi chuyện không lành đều đến cùng lúc khó mà tránh khỏi chỉ có cách là trực tiếp đối mặt nhưng đối với Đằng Cảnh chẳng là gì, đệ ấy lúc nào cũng bình tĩnh, cũng đưa ra những phương pháp giải quyết ổn thỏa mọi chuyện!
- Trưởng công công: Thưa vâng, vương gia là một người anh dũng bất phàm! (gương mặt rạng rỡ)
- Hoàng thượng: Chỉ duy nhất chuyện tìm vương phi là đến giờ vẫn không nghe được thông tin gì! (thở dài thường thược)
- Trưởng công công nghĩ thầm: Bệ hạ ơi là bệ hạ chuyện nên nói ngài không nói, chuyện không nên nói ngài lại nói to, vương gia mà biết được là ngài ấy bỏ cái Du quốc này cho ngài xử lý!
- Hoàng thượng: (im lặng như tờ)
Tiếng trống vang vọng khắp bốn bề, đuốc sáng rực hơn ban ngày cùng những gương mặt căng thẳng dõi mắt theo từng bước đi, từng đường kiếm của Đằng Cảnh với Kỵ Danh.
Hai người đã đấu cũng lâu, cũng đã hơi thấm mệt nhưng hai người vẫn chiến đấu quyết liệt không có dấu hiệu chậm lại. Từng vết thương dần xuất hiện trên cơ thể cả hai, một đường máu chảy trên mặt Đằng Cảnh vì né kiếm đâm vào ngực mình, lưỡi kiếm lại để lại một dấu ngay trên má.
- Đằng Khương Phong: Tên Kỵ Danh đáng ghét, mặt huynh ta mà có sẹo tẩu tử không tha cho ngươi đâu!
- Đằng Cảnh nghĩ thầm: Tẩu tử!!! (bụng như mở cờ)
- Kỵ Danh: Hửm vương phi của người à, ở đâu thế? Ta biết vương phi đã bỏ ngươi đi đâu không rõ tung tích, ha ha ai mà sống nổi với một tên máu lạnh như ngươi!
- Đằng Khương Phong: Đáng ghét thật, bộ ngươi rãnh rỗi quá không có chuyện làm đi rình nhà người khác thế? (giậm chân xuống đất, hai tai như xì khói)
- Đằng Cảnh: (vẫn im lặng)
- Kỵ Danh: Ha ha!
- Đằng Cảnh: (thoắt ẩn, thoắt hiện tung ra những đòn hiểm hóc vào Kỵ Danh)
- Kỵ Danh: Chết tiệt!
- Đằng Khương Phong: Ha, đáng đời như người!
- Chiêu Linh: Muội nghĩ huynh nên im lặng một xíu, lần sau ca ca có thể xem xét việc cho huynh ra trận hoặc đại loại điều huynh đi trấn giữ biên cảnh, chứ huynh cứ hoạt náo như thế muội sợ ca ca sẽ cho huynh xem sổ sách suốt quãng đời còn lại! (gương mặt ngao ngán)
- Đằng Khương Phong: Ờ, muội nói đúng, ta nên giữ im lặng! (lập tức lấy hai tay che miệng lại)
Lam Ninh đang đi bộ nhưng đi với vận tốc rất nhanh, vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Lam Ninh: Số thuốc mình mang theo chẳng ăn nhầm gì phải về phòng lấy thêm, đánh nhau dù ít hay nhiều cũng có người bị thương! (bệnh nghề nghiệp trỗi dậy)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...