VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ


Phong Tuyết như hình nhân, không nhúc nhích chút nào mà hình như cũng không còn nghe được tiếp đập của tim.

"Sao đứng im rồi! Đây là chuyện vui nhưng cũng đâu vui mừng đến mức bất động như này!" - Lam Ninh thăm dò.

Đến khi Lam Ninh tiến đến gần trồng đen của Phong Tuyết mới cử động một chút.

Hắn đưa mắt qua liếc vương phi một cái, lần đầu hắn dùng gương mặt chán ghét nhìn người khác.

"Cô mà mở miệng nói một câu nào nữa ta liền nhốt vào phòng củi!" - Phong Tuyết gằng giọng.

"Chắc ta sợ cái phòng củi nhỏ như cái lỗ mũi của nhà ngươi quá!" - Lam Ninh khoanh tay lại.

Phong Tuyết dường như không nghĩ ra cách gì để vương phi hoảng sợ.

Thật không biết sao số phận lại sắp xếp cho hai người gan lì này trở thành phu thê.

Lam Ninh thấy Phong Tuyết không nói lời nào, tự động bước ra ngoài với phong thái thư thả và dáng đi vô cùng nghênh ngang pha lẫn chút thách thức.


Nếu không có đám binh lính hộ tống đi cùng thì bây giờ Đằng Cảnh cũng đã gần đến nơi Lam Ninh đang bị giam giữ.

Nếu vương gia đi một mình thì không được, ai biết được tên gian xảo của Tuyết lễ quốc bày trò gì và quan trọng hơn phải mang theo người để lúc về còn có người điều khiển xe ngựa vì Lam Ninh bị "say ngựa".

Nếu đi ngựa từ đó về chắc cô ấy nằm liệc giường, cả tháng không bước chân xuống nỗi.

Âm thanh màn đêm vô cùng tĩnh lặng khiến cho nỗi nhớ của Đằng Cảnh càng thêm da diết.

Binh lính vẫn đang canh gác cẩn thận, bỗng họ nghe thấy âm thanh bất bình thường liền chạy đến báo với vương gia.

Đằng Cảnh lập tức đi đến quan sát, nếu là quân địch thì sẽ lập tức ra lệnh giết ngay.

A Hoang cùng A Tịnh lập tức đi đến kiểm tra, chỉ chừng vài giây cả hai lôi ra được hai gương mặt quen thuộc.

"Các ngươi buông bọn ta ra, chúng ta đến đây với sự thiện chí mà!" - Kỵ Danh vùng vẫy.

"Lại là các ngươi!" - Đằng Cảnh lắc đầu ngao ngán.

"Ta biết là xin ngươi thì sẽ không cho chúng ta đi theo cùng, nhưng mà ta lo lắng cho Lam Ninh chỉ đành len lén đi theo!" - Kỵ Danh ngượng ngùng.

"Bây giờ các ngươi đã đi theo đến đây rồi, nếu ta đuổi về thì cũng không phải phép.

Chủ soái đi theo thì nên giữ im lặng chút, nếu ngươi cứ luyên thuyên nói không ngừng ta sẽ không ngại ném ngươi về với quốc vương của ngươi!" - Đằng Cảnh chán nản.

Và thế là Bạch Lâm ra đứng cùng với A Tịnh, còn Kỵ Danh nhanh nhẹn đi theo Đằng Cảnh vào trong liều nghỉ.

"Chỉ nghỉ một đêm mà các ngươi chuẩn bị cả một căn lều to thế này, bên trong này lại còn có cả giường nhỏ, nệm, chăn và cả mấy thứ lặt vặt nữa!" - Kỵ Danh ngạc nhiên.

"Theo thói quen, vương phi của ta không quen ngủ nơi lạ nên phải chuẩn bị giống trong phòng ngủ để tạo cảm giác quen thuộc!" - Đằng Cảnh nói chậm rãi.

Kỵ Danh liền quan sát một loạt, hiếm khi mình được thấy phòng ngủ của Lam Ninh.


Rồi chợt hắn dừng lại chiếc giường nhỏ, trong đầu bất chợt lóe lên một suy nghĩ.

"Chỉ có một cái giường bé thế này, ta không muốn nằm sát ngươi đâu!" - Kỵ Danh chống nạnh.

"Ta có từng nói ngươi nằm chung với ta đâu.

Có nệm kìa tự trải ra mà ngủ!" - Đằng Cảnh không thèm quan tâm.

"Ơ, ta cũng không quen ngủ đất!" - Kỵ Danh giãy nảy.

"Không chịu thì ra ngoài ngủ cùng binh lính đi.

Từ trước đến nay ta chỉ ngủ cùng với vương phi của ta, không thích có kẻ khác xuất hiện." - Đằng Cảnh chỉ tay ra ngoài.

"Một tiếng vương phi của ta, hai tiếng vương phi của ta nghe mà thấy ghét! Ngủ dưới đất thì ngủ, ngủ cùng mấy tên kia ngáy to lắm!" - Kỵ Danh đi trải niệm.

Khi Kỵ Danh vừa trải niệm thì tiểu Phấn mang một chạu nước và một cái khăn đến.

"Lại còn thủ tục này nữa hả! Ngươi cũng kỹ tính quá đấy, bạn già!" - Kỵ Danh chán nản.

Đêm trước thì Lam Ninh ngủ khá ngon nhưng đến đêm nay lại không ngủ được, chẳng lẽ là nhớ hơi của Đằng Cảnh.


"Không có cái gì để gác chân khó ngủ quá!" - Lam Ninh gác tay lên trán.

Nếu Đằng Cảnh nghe câu này chắc buồn lắm, người ta ngày đêm thương nhớ lo lắng ăn không ngon và ngủ chẳng yên còn Lam Ninh lại nói thế này.

Đêm đến chính là thời gian hoạt động của tiểu Trúc, đêm nay cô ấy có thêm một người đồng hành nữa không phải A Tú mà là tam vương phi Mộng Tranh.

"Ta biết hoạt động bí mật thì mặc đồ đen là đúng, nhưng sao muội lại lấy cái chăn đen trùm khắp người thế!" - Mộng Tranh nhìn chăm chăm.

"Dạo này muội chạy nhảy nhiều quá rách hết đồ đen rồi, giờ toàn đồ màu nổi nên đành lấy cái này quấn đỡ!" - Tiểu Trúc cười trừ.

"Người ốm thế này mà cứ rách đồ suốt! Qua phòng ta đi, ta đưa muội vài bộ mặc đỡ!" - Mộng Tranh phóng đi.

"Ồ ồ, trang phục đi đêm của tam vương phi vô cùng quyến rũ mình mà mặc lên chắc "ngon" lắm đây! Tiểu Trúc ta sẽ cho A Tú thấy được nét nữ tính vốn có của ta!" - Tiểu Trúc mơ mộng.

Mặc dù Mộng Tranh được yêu cầu là ở lại trong cung để đảm bảo an toàn.

Nhưng với tính cách của Mộng Tranh thì dễ gì chịu ở một chỗ, chỉ là chưa đến giờ đi thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui