VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
Chưa bao giờ A Tú cảm thấy tiểu Trúc lại yếu ớt đến thế, ôm cô ấy trong vòng tay cảm nhận từng nhịp thở đến cả cơ thể cũng đang rung lên do hoảng sợ.
"Sao lúc nãy ngươi ngốc thế, dưới vực đó toàn đá còn sông thì sâu không thấy đáy! Ngươi mà có chuyện gì ta sao dám đối mặt với A Tịnh ca ca!" - Tiểu Trúc tránh nhìn trực tiếp vào mắt A Tú.
"Lúc đó ta không nghĩ được gì nữa chỉ biết phải làm mọi cách cứu cô lên!" - A Tú nhìn thẳng về phía trước.
"Ta không biết nói chuyện ngọt ngào hay làm người khác cảm thấy khó chịu, không ai thích chơi chung với ta cả! Ta cũng không cần bọn họ ta có một mình A Tú là đủ rồi, mất ngươi ta sẽ trở thành một người cô độc!"
"Ta không bao giờ bỏ tiểu Trúc một mình đâu, từ nhỏ đến bây giờ và cả sau này nữa! Không biết từ khi nào ta chỉ nhìn mỗi tiểu Trúc thôi, cô có thể cảm nhận được nhịp ta của ta đang đập rất nhanh!" - A Tú đặt tay tiểu Trúc lên ngực mình.
"Đúng, nó đang đập rất nhanh và ta nghe được tiếng nữa!" - Tiểu Trúc áp tai vào.
Bất chợt một cơn gió thổi qua làm rơi đồ kẹp tóc của tiểu Trúc làm tóc cô ấy bay bay trong gió.
Vài đó bồ công anh cũng bay lên tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp.
"Làm gì mà nhìn ta dữ vậy?" - Tiểu Trúc chớp chớp mắt.
"Tiểu Trúc xõa tóc ra nhìn vô cùng đấy, sau này thường xuyên làm như thế này nhé!" - A Tú lấy tay sờ lên tóc.
"Ừm! Mà bây giờ ta lạnh quá, mau đưa ta về được không!" - Tiểu Trúc ngại ngùng.
"Xin lỗi, ta đưa về ngay! Choàng áo cùa ta vào cho đỡ lạnh nè mặc dù nó hơi có mùi của mồ hôi!" - A Tú ngại ngùng.
"Ấm lắm, đa ta!" - Tiểu Trúc giữ chặt chiếc áo trên người.
Chưa bao giờ Kỵ Danh cảm thấy thời gian chậm đến thế, cảm giác vô cùng lúng túng và không khí vô cùng ngượng ngùng.
"Chủ soái, chúng ta bị chơi xỏ rồi!" - Bạch Lâm ra hiệu bằng mắt.
Kỵ Danh khi vừa bước vào thấy quốc vương bên trong là đủ hiểu chính bản thân mình bị Đằng Cảnh tính kế.
"Đa ta vương gia đã tạo cơ hội cho ta được dịp đến thăm doanh trại của Du quốc và còn được trùng phùng với chủ soái Kỵ Danh, đúng là một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ!" - Quốc vương mỉm cười không thấy ánh mặt trời.
"Ta cũng rất hân hạnh được gặp quốc vương!" - Đằng Cảnh vẫn nghiêm túc không nở một nụ cười.
Lam Ninh vừa mới chào hỏi quốc vương nhưng cứ có cảm giác lo lắng nên đã xin phép đi trước.
Với lại chuyện chào hỏi, tiếp khách cứ để Đằng Cảnh làm.
"Tiểu Trúc vẫn chưa về sao?" - Lam Ninh lo lắng ra mắt.
"Muội ấy vẫn không thấy đâu ạ ngay cả A Tú cũng biến mất!"
Lam Ninh cảm thấy có chuyện chẳng lành lập tức đều động bộ binh đi tìm tiểu Trúc cùng A Tú.
Khi mọi người chuẩn bị xuất phát thì thấy A Tú bế tiểu Trúc đi về.
"Người đã về, mọi người về lại vị trí của mình đi!" - Tiểu Phấn nói đỡ cho Lam Ninh.
Khi thấy dáng vẻ yếu ớt của tiểu Trúc vương phi không còn nghĩ ngợi điều gì nữa, lập tức chạy vào xem vết thương của cô bé.
"Sao lại thành ra nông nổi này! Ta đã đời mới nuôi muội ấy cho trắng trẻo, mập mạp lên một chút bây giờ lại bị thương nữa rồi!" - Lam Ninh vừa sơ cứu vừa hỏi.
Sau đó A Tú tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện không sót một chi tiết nào, chỉ chừa đoạn tiểu Trúc hôn A Tú thôi.
"Lần sau hai đứa cẩn thận vào, có bất đồng quan điểm gì thì ngồi lại giải quyết! Nơi đây nguy hiểm, địch ta lẫn lộn nếu như bọn chúng ẩn nấp rồi bất ngờ tấn công tình mạng lại càng bị đe dọa hơn!"
"Muội xin lỗi đã làm vương phi lo lắng, nhất định sẽ không tái phạm đâu ạ!" - tiểu Trúc an ủi.
"Thuộc hạ cũng có lỗi khi giận dỗi bỏ đi mới gây ra cơ sự này!" - A Tú tỏ vẻ ăn năn.
"Ta không trách gì hai đứa chỉ là quan tâm an nguy của mọi người!" - Lam Ninh thở dài.
Cũng nhờ sự việc này mà tiểu Trúc với A Tú thêm gắn bó nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...