VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
Tất cả năm người ở đây đều vô cùng mệt mõi, chưa bao giờ họ cảm thấy trông trẻ lại mệt như thế.
Vậy mà lúc trước tiểu Trúc với A Tú còn có một mong muốn to lớn là vương gia cùng vương phi sớm sinh một tiểu công chúa hay một tiểu hoàng tử, thấy tình hình hiện tại thì không kham nổi rồi.
“Nếu như chúng ta có thêm một tiểu hoàng tử nữa mà lại còn xáp nhập với tháng tử thì vương phủ này sẽ ra sao nhỉ?” – Tiểu Trúc hỏi vu vơ.
“Thì vương phủ này sẽ hoang tàn đổ nát!” – A Tú rùng mình trả lời.
Mọi người cũng tự vẽ ra viễn cảnh trong đầu về hình ảnh vương phủ này bị những đứa trẻ phá hủy, lập tức ai nấy cũng rùng mình.
Sau khi vương gia bế Lam Ninh đi đến một nơi xa xôi nào đấy, đến khi Lam Ninh lấy hai khỏi mắt ra thì khung cảnh hiện ra trước mắt cô ấy là một cánh đồng bao la bất tận, không có người chỉ toàn cây và cây. Nhưng nơi đây làm cho tâm tình người ta vô cùng thoải mái.
“Nơi đây là phù hợp nhất, sẽ không bị ai làm phiền!” – Đằng Cảnh nhìn chăm chăm Lam Ninh
“Hả, không ai làm phiền để ngài làm gì? Ngài tính ăn “bánh bao” của ta, ngài muốn sờ hai “quả đào” của ta?” – Lam Ninh phản xạ theo lẽ tự nhiên, dùng tay che trước ngực.
“Nếu muốn làm gì nàng thì đêm trước ta đã làm rồi, không đợi đến giờ đâu!” – Đằng Cảnh nói chắc như bắp.
“Thế…ngài muốn gì?” – Lam Ninh vẫn đề phòng.
“Trả thêm đi!” – Đằng Cảnh ủy khuất.
“Hả?” – Lam Ninh đờ ra mặt.
“Hả cái gì mà hả, ta phục vụ nàng đến tận răng thế mà nàng trả ta có một túi vàng, ta đường đường cũng là đại vương gia của Du quốc! Người muốn gặp ta phải bỏ ra cả gia tài mà ta còn không muốn gặp! Trong khi ta phục rượu, đút ăn, còn ôm ngủ rất rất nhiều ưu đãi khác!” – Đằng Cảnh cảm thấy uất ức.
“Ha, nhưng đối với ta ngài cũng chỉ là một nam nhân không hơn không kém!” – Lam Ning trả lời ngắn gọn, xúc tích.
Đằng Cảnh nghe xong như lọt thỏm xuống vực thẳm, mình đã cố gắng hết khả năng nhưng trong mắt người ta chỉ xem mình như một món đồ chơi.
“Nàng chơi chán rồi nàng bỏ ta sao!” – Đằng Cảnh đau quặng cả con tim.
Lam Ninh nhìn Đằng Cảnh trông buồn cười quá nên cô chọc thêm một xíu nữa, hiếm khi mình được trên kèo vương gia.
Vương gia sau một giây buồn bã thì tâm tình đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu muốn lật kèo lại Lam Ninh.
“Sao á? Ngài muốn làm gì ta?” – Lam Ninh trở về tư thế phòng thủ.
Đằng Cảnh đi đến ôm eo Lam Ninh và hôn lên môi một cái, Đằng Cảnh thì dùng gương mặt vô cùng thưởng thức còn Lam Ninh thì hoảng hốt theo phản xạ tự nhiên Lam Ninh đẩy vương gia ra.
Theo tính cách của Đằng Cảnh càng đẩy thì lại càng tiến tới, chống cự là bụng bự nha. Nhưng Lam Ninh quyết không đầu hàng trước quân thù, cô ấy chuẩn bị tư thế để vật người xuống đất nhưng vương gia đã nắm thóp được của Lam Ninh.
“Nàng quá yếu để vật ta ngã xuống!” – Đằng Cảnh tỏ vẻ khinh thường.
“Dô, ta không tin là ta không vật ngã được ngài!” – Lam Ninh cố gắng trong bất lực.
“Ta rất sẵn lòng và tình nguyện để nàng vật ngã nhưng ở trên giường nhưng nơi này là cỏ và đất lạnh nên không được!” – Đằng Cảnh cô tình chọc ghẹo Lam Ninh.
“Trơ trẽn, nói như thế mà cũng nói được!” – Lam Ninh vẫn không bỏ cuộc.
“Ta còn có thể trở trẽn hơn nữa nếu đó là nàng!” – Đằng Cảnh vui vẻ.
“Cái tên biến thái này!” – Lam Ninh tức giận.
Lại một lần nữa Đằng Cảnh ôm vương phi bay vút lên cao, lần này vương gia không ôm chặt Lam Ninh như lúc nãy ngài ấy có phần hời hợt.
“Nè! Nơi đây là ở trên cao đấy ngài ôm ta cho chắc vào, lỡ ta ngã xuống thì ngài không đền nổi đâu!” – Lam Ninh hoảng sợ đu bám Đằng Cảnh.
Lam Ninh kêu khan cả tiếng mà ông chồng trời đánh vẫn không có dấu hiệu giữ Lam Ninh lại, Lam Ninh cứ liên tục bám vào tay vào cổ vào eo Đằng Cảnh, nhưng tại sao cơ thể cứ tuột xuống theo tiếng gọi của lực hút trái đất.
Điều gì đến cũng đã đến, Lam Ninh kéo trúng thắt lưng của Đằng Cảnh làm nó rơi ra theo phản xạ Lam Ninh giữ quần Đằng Cảnh lại.
“Nàng thèm khát cơ thể ta đến thế sao? Ta cũng không ngại làm chút chuyện âu yếm trên không với nàng!” – Đằng Cảnh vẫn bình tĩnh.
“Sao trên đời này lại có người biến thái đến thế chứ!” – Lam Ninh bất lực.
Đằng Cảnh nhìn thấy Lam Ninh như sắp khóc liền đưa cô nàng trở về với mặt đất với gương mặt vô cùng thỏa mãn.
Lam Ninh khi chân vừa chạm đất thì đã chạy rất nhanh ra chỗ khác, Đằng Cảnh cứ tưởng là Lam Ninh sợ mình nên đã đuổi theo giải thích nhưng không phải Lam Ninh đi nhặt lại sợi dây quần lúc nãy.
“Buộc vào đi!” – Lam Ninh quay mặt chỗ khác.
“Nàng không muốn xem thêm chút nữa hả?” – Đằng Cảnh cố tính chọc ghẹo.
Trêu đùa người khác cũng có giới hạn nên Đằng Cảnh không chọc Lam Ninh thêm nữa nên đành làm theo ý vương phi. Lúc cọng dây rớt đi vương gia không chút lo lắng vì bên trong còn một cái quần bảo hộ nữa, thường bên ngoài sẽ là bộ đồ mặc như bình thường, bên trong sẽ mặc thêm một chiếc quần dài nữa vì tính chất đặc thù công việc hay bay nhảy của Đằng Cảnh nên rất cần những chiếc quần như này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...