VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
A Tú hoàn toàn không thể chạy lại kịp thái tử bởi từ trước đó cậu bé đã chạy đi từ trước, cộng với việc phải chen lấn vào một biển người là điều không thể.
“Trong tay Minh nhi có vũ khí gây sát thương!” – Đằng Chính Hằng nói với Đằng Dung Khoán.
“Đệ đuổi theo không kịp!”- Đằng Dung Khoán bị đám đông kéo đi.
Lam Ninh nhìn vào sự lộn xộn trên khán đài, sau đó nhìn theo hướng mọi người đang nhìn thì thấy vương gia nhưng trong vòng tay của một cô nương. Vương phi lập tức cho ám vệ “bưng” thái tử về chỗ mình.
Hành động của ám vệ vô cùng nhanh nhưng vẫn đủ để bánh bao nhỏ có thời gian ném trái táo vào Hoa Thúy, vì lực của trẻ con còn quá yếu nên trái táo chỉ bị ném xa khoảng một thước chưa đi tới đâu cả.
“Người đâu mang cho ta một giỏ táo nữa, ta phải chội chết người đó!” – Bánh bao nhỏ hét lớn.
Ám vệ đã mang thái tử về nguyên vẹn không làm rớt một sợi tóc nào, nhìn gương mặt thái tử thì Lam Ninh hiểu đứa trẻ này vô cùng tức giận nước mắt trào ra ở khóe mắt.
Lam Ninh nhận lấy bánh bao nhỏ từ tay ám vệ và ôm vào lòng dỗ dành, thái tử nhanh chóng bình tĩnh trở lại lúc này Lam Ninh mới cất tiếng.
“Cho dù có tức giận thế nào cũng không nên tổn thương đến người khác!” – Lam Ninh nhẹ nhàng.
“Minh nhi xin lỗi vì cách cư xử lỗ mảng vừa rồi!” – Bánh bao nhỏ cúi đầu.
Từ nãy đến giờ đã hơn một phút mà Hoa Thúy vẫn chưa có dấu hiệu là buông vương gia ra, vẫn ôm ghì lấy phu quân của người khác.
“Chân ta mà không bị thương là ta bay xuống đá văng hàm răng của con hồ ly đó rồi!” – Chiêu Linh tức giận.
Dù không đi đứng bình thường nhưng Chiêu Linh cũng phải mấy người mới giữ lại được.
“Nữ nhân thật đáng sợ!” – Mặc Bách lắc đầu ngao ngán.
Hôm nay Chiêu Linh đặc xá cho Mặc Bách ra ngoài một hôm vì công chúa muốn khoe tẩu tử cho Mặc Bách. Bây giờ cả phủ công chúa đều có mặt đầy đủ để xem trận đấu và không lẩn vào đâu bởi cái màu hồng lè cả một khu.
“Tất cả cung thủ nghe lệnh!” – Lam Ninh nghiêm nghị.
Lập tức tất cả các cung thủ từ người chính đến dự bị và cả những người “xém chút nữa là cung thủ” cũng lập tức vào vị trí chờ hiệu lệnh của vương phi.
“Nhắm vào cô gái đó! BẮN!” – Núi lửa nghìn năm phun trào.
Hoàng hậu từ nãy giờ kìm nén vì bản thân mình là bậc mẫu nghĩ thiên hạ nên phải biết bình tĩnh, chứ nếu người bình thường thì dám chắc đã bay vào cào rách mặt cô gái đó. Bây giờ nghe Lam Ninh hô vang như thế mới bình thường trở lại ngồi xem tiếp.
Lúc đó cả ba cô gái thân cận vừa nghe hiệu lệnh của vương phi thì y như là hổ xổng chuồng bay đến lấy cung bắn liên tục.
“Bắn cô ta thành nhím luôn, đồ chơi bẩn!” – Bảo Thạch điên cuồng.
Bảo Thạch bây giờ như hổ chúa, lúc nãy giữ mấy người kia lại chứ trong lòng cũng bức xúc lắm bây giờ có lệnh của vương phi còn hạnh phúc nào bằng.
Hoa Thúy hoảng sợ khi thấy một cơn mưa tên bắn về phía mình, theo bản năng của mình cô ta núp sau Đằng Cảnh.
“Phá!” – Lam Ninh hô to.
Lập tức đội ngũ cảnh vệ dùng những tấm bia cản những mũi tên lao tới, Lam Ninh chỉ muốn hù dọa người khác không hề có ý định hại người vơi lại những mũi tên chỉ là một cây gỗ thường, không có khả năng gây sát thương.
Nhưng đây cũng là một cách để Lam Ninh cảnh báo với cô gái đó, đồ nào nên đụng và không nên đụng, nếu không một ngày nào đó Hoa Thúy sẽ thành nhím thật.
“Đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ!” – Hoàng thái hậu hài lòng.
Sau đó người đi xuống về cung nghỉ ngơi chuyện còn lại để hoàng thượng cùng hoàng hậu giải quyết.
Hoàng thượng bỏ Đằng Cảnh qua một bên, đây là chuyện nội bộ để người dân cùng quan thần ra về sẽ xử lý sau bây giờ người cùng hoàng hậu bước xuống trao binh phù cho Lam Ninh vương phi. Từ bây giờ vương phi có quyền điều binh, dẫn tướng trong hoàng cung.
“Đó là binh phù của ta mà!” – Mặc Bách hoảng hốt.
“Từ lúc phế truất ngươi xuống, hoàng huynh vẫn chưa giao cho ai cả vì người đợi tẩu tử sẽ mang đến một làn gió mới! Đặc biệt hơn là trong tay Đằng Cảnh ca ca có quá nhiều binh phù rồi nên đổi người!” – Chiêu Linh giải thích một cách từ tốn.
“Ờ, đưa cho vương phi ổn á!” – Mặc Bách hài lòng.
Sau đó người hầu của công chúa Chiêu Linh đưa Mặc Bách trở về phòng giam, hình như dạo gần đây hắn ăn chạy tâm hồn thanh tịnh nên tính tình cũng thay đổi.
“Ha ha, cuối cùng cũng có người trị hắn thay ta!” – Mặc Bách cười như điên.
Thì ra Mặc Bách vui vẻ không tức giận khi hoàng thượng giao binh phù cho Lam Ninh là vì hắn cảm nhận được Đằng Cảnh sẽ yếu thế trước vương phi, trước mặt nhiều người mà Lam Ninh sẵn sàng giương cung lên thì biết rõ nơi đây ai là “trùm”.
“Cô có bị điên không hả, giữa nơi đông người thế mà lôi lôi kéo kéo vương gia!” – Đằng Khương Phong tức giận kéo Hoa Thúy ra.
“Tôi không cố ý!” – Hoa Thúy khóc lóc.
“Tự cầu phúc cho mình đi!” – Đằng Khương Phong bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...